Chương trình năm nhất ngành Anh ngữ Đại học Chi Nam tương đối nhiều, Thời Khiển còn tìm hai chỗ làm thêm: Thứ sáu đến cuối tuần đi dạy thêm tiếng Anh cho một em nhỏ, ngày không có lịch học với sáng chủ nhật sẽ đến quán cà phê làm thêm.
Nhưng mà trong tiết tấu sinh hoạt chặt chẽ như vậy, Thời Khiển vẫn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy Tạ Cảnh Diệu.
Thỉnh thoảng vào lúc học xong cũng ‘vừa lúc’ gặp anh ta, anh ta có thể nói ‘Thật khéo nha, cùng tới ăn tin đi’; đôi lúc anh ta sẽ xuất hiện trong lớp học học viện ngoại ngữ, công bố vì mình tháng 12 chuẩn bị thi cấp 6, tới nơi chuyên nghiệp để bổ túc; thậm chí khi biết được tối chủ nhật Thời Khiển sẽ đi dạy thêm, anh ta liền thường xuyên đi bộ đợi ở cạnh trạm điện ngầm, sau khi ‘ngẫu nhiên gặp’ sẽ đưa cô về ký túc xá.
Sau khi đến Nam Lộ cũng biết tồn tại của Tạ Cảnh Diệu.
Cô ấy cố ý chạy tới hỏi thăm Thời Khiển về người này, hỏi có phải thích cô hay không.
“Mình không rõ,” Thời Khiển buồn rầu nói, “Mấy tháng này cứ gặp phải anh ấy, nói là trùng hợp có chút hơi nhiều.
”
“Trùng hợp cái gì!” Nam Lộ kích động lên, “Mỗi một lần ngẫu nhiêu sau lưng đều chứa cái tất nhiên, cậu không nghe ra sao?”
“Vậy cũng không thể nói anh ấy thích mình…”
“Vậy anh ta ăn no rửng mỡ?”
“Chẳng lẽ cứ xuất hiện xung quanh mình có thể gọi là thích mình sao?” Thời Khiển không được tự nhiên, cố ý mạnh mẽ nói với Nam Lộ.
Gần đây cô phát hiện được một bí mật về mình.
Không nhớ rõ là buổi tối của tuần nào, cô đi dạy thêm về trường học.
Lúc mới tới trạm tàu điện ngầm, cô nhìn thấy một bóng người đứng ở góc gọi điện thoại cực kì giống với Lâm Trần Nghiêu.
Lúc ấy tim Thời Khiển lỡ một nhịp, bước chân cô không tự chủ được ngừng lại, cả người giống như bị đóng đứng ngay tại chỗ.
Mãi đến kia người kia xoay người lại, Thời Khiển thấy rõ gương mặt của anh ta.
Không phải anh ấy.
Trong lòng Thời Khiển mất mác một hồi.
Cho dù cô có ngốc nghếch tới đâu, sau đêm đó, cô cũng hiểu rõ mình đã có chút cảm giác không bình thường với Lâm Trần Nghiêu rồi.
Nhưng cụ thể là bắt đầu từ ngày nào, Thời Khiển không nói rõ được.
Có lẽ là từ ngày trốn khỏi bệnh viện đi.
Hai tay cô gắt gao nắm lấy ga trải giường, lơ lửng trong không trung, trên dưới phải trái đều không có chỗ dựa.
Lòng bàn tay bị mài đến đau đớn, cánh tay cũng bởi vì sắp kiệt lực mà run rẩy.
Lúc đó, cô nghe thấy Lâm Trần Nghiêu nhẹ giọng gọi tên cô, nói: “Tin tưởng anh một lần, anh có thể đỡ được em.
”
Thời Khiển nhớ lại thời điểm đó, nếu anh không tới, chính cô cũng đã chuẩn bị trốn thoát như vậy.
Đến lúc đó, cô cũng sẽ trèo xuống dưới.
Chỉ là lúc cô vừa đau vừa sợ rồi kiệt sức, cô sẽ không nghe thấy giọng nói ôn nhu lại kiên định như thế.
Cũng sẽ không rơi vào vòng tay ấm áp kia.
Cuối cùng cô, chỉ biết nặng nề ngã trên mặt đất.
Nam Lộ nhìn bộ dáng dương cổ lên của Thời Khiển, cô nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, cười đến mờ ám.
“Thời Khiển, cậu không đúng lắm.
” Nam Lộ kết luận.
Thời Khiển giống như chim cút rụt rụt người, nhỏ giọng cãi: “Nào có…”
“Nhìn xem!” Nam Lộ chỉ vào động tác của Thời Khiển, giống như tóm được chứng cứ, đột nhiên hưng phấn.
Trong lòng cô có một suy đoán, phỏng chừng là tám chín phần.
“Có phải cậu… đã có người trong lòng rồi không?”
Thời Khiển trong nháy mắt thấy rất khát, cô cầm nước chanh bên cạnh lên, miệng nhỏ cắn ống hút uống.
Thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người chạy bộ đêm.
Có người đeo tai nghe yên lặng chạy, cũng có đôi tình nhân cùng nhau chơi đùa.
Không khí dào dạt thanh xuân.
Lúc Lâm Trần Nghiêu vào đại học, chắc cũng chạy bộ đổ mồ hôi trong Vân Đại như vậy.
Chỉ là không biết, lúc ấy, bên cạnh anh, có cô gái nào chạy cùng không.
Năm nay anh 25 tuổi.
Có thích cô gái nào không?
Có tương tư cô gái nào không?
Hoặc là, anh cũng đã có một người mến nhau đã lâu, tính đợi người tới bên cạnh.
Trước cô không có tâm tư khác, chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Cũng không thể hỏi.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Trần Nghiêu giúp đỡ cô nhiều lần.
Để phần đồng tình kia, anh tốn tiền bạc lẫn thời gian.
Nhưng không lẽ cũng bởi vì mình thảm hơn với mấy cô gái khác một chút, còn phải để cho anh đem tình yêu cho vào sao?
Thời Khiển rầu rĩ cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chọc nước chanh.
Bên trong phát lên tiếng khuấy nước.
Nam Lộ thấy vẻ mặt cô buồn bực, tiến sát vào, hạ giọng hỏi: “Thật sự có à…”
“Với cậu không biết anh ấy có thích mình không…”
Nam Lộ là người tính tình bộc trực, nghe vậy không cần suy nghĩ, nói thẳng: “Trực tiếp hỏi.
”
Thời Khiển ngẩng đầu nhìn đèn lớn cạnh sân thể dục.
Mùa đồng, nơi đó đã không có mấy con bướm nhỏ nữa rồi.
Ánh đèn tịch mịch chiếu xuống, có cảm giác cô đơn.
“Lỡ anh ấy trực tiếp từ chối mình, không phải sau này sẽ khó nói chuyện với anh ấy rồi sao…”
Nam Lộ kinh ngạc: “Thích như vậy sao… Không phải người mới quen sao?”
Thời Khiển nói quanh co “ừm” một tiếng, sau đó thuận miệng giải thích: “Quen lúc học thêm…”
Cũng không tính lừa ai, trước kia anh thật sự phụ đạo mình làm bài tập nghỉ hè.
Tuy nhiên, chỉ có một lần.
Nam Lộ nghĩ, nói: “Vậy nếu không… Cậu thăm dò trước?”
Trên mặt Thời Khiển rốt cuộc đã có sức sống: “Thăm dò thế nào?”
“Cậu không cần trực tiếp hỏi anh ấy có thích cậu hay không, cậu có thể nói chuyện của mình ra.
”
Nam Lộ đưa ra chủ ý thay cô, “Ví như… Ví như cậu có thể nói cậu có người trong lòng, xem phản ứng của anh ấy thế nào.
Nếu anh ấy biểu hiện thật sự để ý, đó chính là hấp dẫn; nếu anh ấy hoàn toàn không cần, thậm chí trực tiếp chúc mừng cậu hoặc là đưa ra chủ ý cho cậu, ví như giúp cậu xem người kia là người thế nào, vậy thì không cần diễn trò nữa.
”
Thời Khiến chớp mắt nhìn Nam Lộ, trong nhớ nghĩ tới hành động này khả năng sẽ mang đến hậu quả.
Nam Lộ gật gật đầu, vẻ mặt đều là ‘Không hổ là mình cách này của mình thật không tồi mình đúng là đứa bé lanh lợi’.
Thời Khiển trở về ký túc xá, rửa mặt rồi bò lên giường.
Cô nằm sấp trên gối, bắt đầu suy nghĩ xem nói thế nào.
[Anh, gần đây hình như có một người theo đuổi em, anh thấy thế nào?]
Không được.
Về sau không thể gọi anh là anh nữa.
Nếu không, anh sẽ vĩnh viễn coi mình là em gái thì làm sao bây giờ.
Vì thế, Thời Khiển quyết đoán xóa câu gọi của mình đi.
Nhưng nói như vậy, lại cảm thấy mình thật sự có ý với Tạ Cảnh Diệu…
Thời