Thời Khiển nghiêng người hô xong những lời này, không đợi quay đầu lại, liền thấy cánh tay phải của Lâm Trần Nghiêu.
Người này đột nhiên tới, cũng không nói một tiếng…
Thời Khiển lui về sau hai bước, ngửa đầu nhìn anh.
Lâm Trần Nghiêu cũng đang nhìn chằm chằm cô.
“Gần đây cũng không tính yêu đương?” Anh thuật lại lời nói vừa nãy.
Thời Khiển chột dạ chuyển tầm mắt đi.
“Vậy thì người nào hai ngày trước nói có người trong lòng rồi hả? Anh bảo em đừng vội giao du, em còn nổi cáu với anh.”
Thời Khiển cãi lại: “Em nổi cáu rồi hả?”
“Không nổi cáu.”
Lâm Trần Nghiêu buông cánh tay Thời Khiển ra, lấy di động mình ra, đem giao diện trò chuyện của hai người ra trước mặt Thời Khiển.
Lần đầu tiên Thời Khiển nhìn thấy khung chat của Lâm Trần Nghiêu.
Có chút kì lạ, rõ ràng là cùng một nội dung, nhưng giao diện hoàn toàn khác biệt.
“Lần trước nói chuyện là 16 tháng 12, nội dung là anh hỏi em lần trước đồ kí gửi cho em có thích hay không, lần này trở về lại mang về cho em.”
“Bảy giờ sáng anh gửi tin cho em, thời gian trong nước là bảy giờ tối, mười giờ tối em mới trả lời lại là không cần.”
“Thấy không,” Lâm Trần Nghiêu chỉ chỉ tin nhắn, “Lâu như vậy, trả lời hai chữ lạnh như băng.”
“Hôm đó là chủ nhật, em bận cái gì?”
Thời Khiển chọc chọc lòng bàn tay, ấp úng: “Em… đi dạy.”
“Cái gì?” Lâm Trần Nghiêu sửng sốt, không nghĩ tới cô thật sự có việc.
“Em tối thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật đi dạy thêm.”
Lâm Trần Nghiêu im lặng một hồi, thu điện thoại về, hỏi: “Có xa không?”
“Không xa lắm, cách năm trạm tàu điện ngầm, nhà đứa nhỏ cũng cách cửa trạm rất gần.
“Trước không thấy em nói với anh còn dạy thêm.” Giọng Lâm Trần Nghiêu có chút cô đơn, “Anh chỉ biết lúc em không có tiết học sẽ đến quán cà phê làm thêm.”
“Tiệm cà phê cũng là lần trước anh gọi cho em, trùng hợp em đang làm việc, anh mới biết.”
“Khiển, em không thích chia sẻ cuộc sống của em với anh sao?”
Thời Khiển có thể thấy được rõ ràng khó chịu trong mắt anh.
Cô như đứa bé làm sai, lúng ta lúng túng khôn xiết.
Nhưng Lâm Trần Nghiêu lại cứ nhìn chằm chằm cô, như là nhất định phải nhận được đáp án mới bằng lòng bỏ qua.
Bên cạnh hai người, cách đó là sân thể dục.
Thời Khiển nhớ tới ngày đó ngồi ở đây chia sẻ cho Nam Lộ bí mật chôn sâu trong lòng mình.
Tuy nhiên, Nam Lộ cũng không biết đối tượng là ai.
Nhưng bí mật đó là lần đầu tiên nói ra.
Về sau, một lần nữa nói ra là nói cho Lâm Trần Nghiêu nghe.
Nhưng anh, cũng không thích mình.
Cô thừa nhận mình có chút cáu.
Vô ý thức liền làm như vậy rồi.
Không nghĩ tới tâm tình của Lâm Trần Nghiêu, mang tới phiền toái cho anh.
Rõ ràng anh cái gì cũng chưa làm, cuối cùng lại bị mình giận chó đánh mèo.
Làm như vậy, rất không đúng.
Thời Khiển thở nhẹ một hơi, bên miệng thở ra một làn khói.
Làn khói rất nhanh biến mất trong không khí.
Cô nhìn Lâm Trần Nghiêu, chân thành nói: “Em bảo đảm về sau sẽ không như vậy nữa, em sẽ chủ động nói cho anh.”
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt cô lại thay đổi, biểu tình cuối cùng cũng quay về bình tĩnh, giống như hạ quyết tâm cái gì đó.
Anh thở dài.
“Cũng không nhất định phải chia sẻ cuộc sống của em cho anh,” Lâm Trần Nghiêu sắp xếp từ ngữ một chút, “Nhưng lúc em rời trường đi làm thêm, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng không biết đi đâu tìm em.
Em chỉ cần nói với anh một chút, đại khái là lúc nào sẽ đi làm…”
Anh thấy Thời Khiển đầu càng ngày càng cúi thấp, bỗng nhiên không muốn nói tiếp nữa.
Con gái người ta còn vài ngày nữa là trưởng thành rồi, cần gì phải nói với mình chứ.
“Thời Khiển,” Lâm Trần Nghiêu gọi cô, “Nếu em cảm thấy anh quản em quá nhiều, em có thể trực tiếp nói cho anh biết.”
Thời Khiển kích động lắc đầu, liên tục phủ nhận, thừa nhận mình quả thật chỉ là đùa giỡn chút thôi.
Lâm Trần Nghiêu nghe vậy khóe miệng kéo căng.
Quả nhiên.
Nhóc con này quả nhiên chính vì gã bạn trai kia mà giận mình.
Hừ.
Sau cùng, hai người tan rã trong không vui.
Lâm Trần Nghiêu lạnh lùng nói ở dưới lầu thôi về đi, bảo cô nhanh về kí túc xá.
Cô sốt ruột muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào.
Cô chưa từng nghĩ anh lại hiểu lầm như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, anh nghĩ như vậy cũng cực kì bình thường.
Cũng hiểu lần này mình hơi quá đáng, mà giờ phút này anh là đang nổi giận.
Thời Khiển không dám cãi với anh, cẩn thận đi từng bước một.
Ngày hôm sau, Lâm Trần Nghiêu đột nhiên hỏi địa chỉ quán cà phê cô làm thêm.
Nửa tiếng sau, liền xuất hiện ở quán cà phê.
Anh gọi cà phê xong, nói cũng không nói, ôm máy tính ở trong lòng ngồi làm việc thoáng cái tới trưa.
Cả ngày, Thời Khiển đứng ở trong quầy, ánh mắt lại không nhịn được hướng tới phía anh.
Tới giờ thay ca, Thời Khiển thay đồ xong, nhanh chóng vọt tới trước mặt anh, nhanh miệng nói: “Lần này thật sự là em nhận thức sai lệch, em thật sự không phải chê anh quản quá nhiều.
Anh có biết, anh quan tâm em, em cực kì vui vẻ…”
Nói xong, trong giọng còn mang theo chút làm nũng, đến chính cô cũng không nhận ra.
Lâm Trần Nghiêu lại nghe ra rất rõ ràng.
Lần đầu tiên Thời Khiển dùng giọng điệu này nói với anh, Lâm Trần Nghiêu hơi hiếm lạ nhìn cô.
Anh đeo cặp kính trắng, đôi mắt hồ ly qua mắt kính càng ngày càng cong, sau cùng cong thành ánh trăng.
“Tiểu Khiển còn học được làm nũng rồi.”
Bỗng nhiên cười cười cảm thấy có chỗ nào không đúng, mặt Lâm Trần Nghiêu biến sắc, hỏi: “Em sẽ không là theo thói quen làm nũng với bạn trai mà nói ra chứ?”
Làm nũng?
Mình khẳng định là bị Nam Lộ làm cho quen rồi.
… Từ từ, cái gì mà bạn trai?
Thời Khiển lại nhớ tới hôm đó mình nói với anh, “Có người trong lòng rồi”.
Nam Lộ thật sự là hại người rất nặng!
Đưa ra chủ ý ngu ngốc gì vậy.
Thời Khiển rõ ràng ngồi ở trước mặt Lâm Trần Nghiêu, vẻ mặt cô sụp đổ: “Em thật sự không có bạn trai.”
“Vậy ngày đó em nói với anh là có người trong lòng…” Lâm Trần Nghiêu nhíu mày, “Đơn phương hả?”
… Sao anh lại hỏi nhiều như vậy.
Đây là tinh thần chuyên nghiệp của người làm luật sao?
Nhất định phải hỏi từng câu trước một điểm đáng ngờ sao…
Lại không thể nói với anh là muốn dò xét anh được!
Cho dù là Thời Khiển tình tình tốt cũng muốn gào thét ở trong lòng.
Cô không còn đường lui, đành phải trả lời qua loa.
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô không giống như đang nói dối, không tự giác thở nhẹ nhõm một hơi.
Một giây sau, vẻ mặt lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao anh lại dưỡng ra cô em không tiền đồ như