Đêm bình an đó, như là một giấc mộng đẹp.
Thời Khiển cảm thấy, qua ngày đó, toàn bộ giống như đều thay đổi, lại như không thay đổi cái gì.
Không thay đổi chính là Lâm Trần Nghiêu, thay đổi chính là tâm tình của mình.
Cô đã không còn bình tĩnh.
Thời Khiển giống như con mèo nhỏ cực kì hiếu kỳ, không nhịn được mà vươn bàn tay đầy móng vuốt ra sờ sờ bóng bay.
Tuy nhiên, con mèo nhỏ này biết rất rõ, nếu quả bóng bị vỡ, sẽ làm ai đó tỉnh dậy.
Bởi vì tết Nguyên Đán 2019 vào thứ ba, cho nên thứ bảy cùng của năm 2018 trở thành ngày nghỉ.
Thời Khiển đã không có lớp học, nhưng đứa nhỏ cô dạy thêm vẫn phải đi học, ngày đó Lâm Trần Nghiêu vẫn đi làm.
Tuy ngày đó không cần đưa cô đi dạy thêm, Lâm Trần Nghiêu vẫn ôm máy tính xuất hiện trong quán cà phê cô làm thêm.
Sau khi Thời Khiển làm xong việc, Lâm Trần Nghiêu đang nghiêm mặt tham gia họp video.
Bởi vì cuối năm, trong quán cũng không có nhiều người lắm.
Lâm Trần Nghiêu đeo tai nghe dB không lớn mấy vẫn thấy rõ ràng, anh nói tiếng Anh, giọng nói nhỏ hơn nói tiếng Trung một chút.
Lại vẫn theo chút nghiêm túc, trong lúc này có thể dọa cô sững người.
Một tuần này nơi cô làm việc luôn có anh xuất hiện, đồng nghiệp thay ca cho cô thấy cô thay đồ ra xong hỏi: “Xế chiều luôn nhìn thấy hai người ngồi với nhau, là bạn trai sao?”
Thời Khiển nhìn thoáng qua Lâm Trần Nghiêu ngồi cách đó không xa, thấy anh đang đeo tai nghe, hoàn toàn chuyên chú vào cuộc họp.
Cô cắn cắn môi, khẽ gật gật đầu.
Cô bạn cực kì khoa trương che miệng, trong mắt đầy hâm mộ: “Bạn trai cậu cũng quá đẹp trai rồi… Thật hâm mộ…”
Thời Khiển nói khách sáo hai câu, đi tới phía bàn Lâm Trần Nghiêu.
Sau khi anh thấy cô, cười một cái, dùng khẩu hình nói: “Chờ anh một chút, 10 phút.”
Thời Khiển gật gật đầu ngồi xuống, Lâm Trần Nghiêu đem đồ ngọt đẩy tới.
Thời Khiển kinh ngạc.
Anh gọi lúc nào vậy?
Rõ ràng trước khi cô đi thay đồ còn chưa có cái này.
Chỉ có 10 phút, anh lại còn cố ý gọi một phần đồ ăn?
Thời Khiển cảm giác tim mình lại đập thình thịch, hi vọng nhỏ nhoi đang điên cuồng muốn ra ngoài.
Lại thêm vừa rồi cô mới ở trước mặt Lâm Trần Nghiêu, lén thừa nhận anh là bạn trai mình…
Mặt Thời Khiển không nhịn nổi bắt đầu đỏ lên.
Nhiệt độ nóng bỏng kia, lan tới tận vành tai.
Cô cúi đầu, không ngừng ăn miếng bánh ngọt.
Lâm Trần Nghiêu giương mắt lên, chú ý tới vành tai hồng hồng của cô.
Anh gõ gõ mặt bàn phía trước cô.
Thời Khiển không hiểu gì ngẩng đầu, nhìn anh.
Thấy gương mặt cô cũng đỏ ửng lên như vậy, anh lo lắng cau mày lại.
Lâm Trần Nghiêu đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán cô.
Không nóng.
Anh mới yên lòng, lại thấp giọng dùng tiếng Anh nói mấy câu.
Thời Khiển cảm thấy chỗ bị tay anh chạm qua cảm giác cực kì lạ, cô cố gắng để mình không cảm nhận cảm giác này, mà đi nghe xem vừa rồi anh mới nói cái gì.
Không hiểu mấy, anh nói mấy từ xa lạ.
Chắc là thuật ngữ của pháp luật.
Cuộc họp cũng không duy trì đến 10 phút, gần 6 phút đã kết thúc.
Lâm Trần Nghiêu vừa nhanh chóng chỉnh sửa văn bản cuộc họp vừa định xong, vừa nói với Thời Khiển: “Nếu em cảm thấy không khí bên trong quá bí, có thể ra bên ngoài chờ anh, nhiệt độ trong này hơi cao.”
Thời Khiển nuốt miếng bánh ngọt xuống, theo bản năng trả lời: “Không có.”
Đáp xong lại nghĩ tới mặt mình vừa nãy nóng lên như thế.
Chắc là Lâm Trần Nghiêu cho rằng cô ngột ngạt.
Thời Khiển lắp bắp nói: “Không, không sao… Dù sao anh, cũng rất tốt, rất tốt…”
Lâm Trần Nghiêu gật gật đầu, không chú ý tới khác thường của cô.
Công việc có chút khó giải quyết, mày anh cau chặt.
Thời Khiển thấy thế không quấy rầy anh, im lặng tiếp tục ăn bánh ngọt.
Ăn bánh ngọt xong, cô cầm điện thoại ra xem vòng bạn bè của mình.
Dòng thời gian của cô chỉ có một bài, là vào hôm sinh nhật.
[Có rất nhiều người chúc mình sinh nhật vui vẻ, cực kì vui vẻ.
]
Đi kèm là tấm ảnh chụp biển bóng bay hồng kia.
Lâm Trần Nghiêu thích bài của cô.
Nam Lộ cũng thích, còn nhắn lại: [Bánh ngọt rất ngon! Cảm ơn đêm khuya còn đưa bánh ngọt tiểu thọ tinh! Hôn hôn hôn] Thậm chí Tạ Cảnh Diệu cũng thích, cũng chỉ nhắn lại một câu chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Sau ngày đó Tạ Cảnh Diệu bị từ chối, cùng không thẹn quá hóa giận.
Chỉ là sẽ không thường xuyên xuất hiện trước mặt Thời Khiển, thậm chí lúc hai người ngẫu nhiên gặp mặt, vẫn vui vẻ chào hỏi.
Anh nửa thật nửa đùa hỏi Thời Khiển: “Chờ tới ngày nào đó em muốn yêu đương, anh có quyền ưu tiên không?”
Thời Khiển nghiêm túc trả lời anh: “Thật xin lỗi, học trưởng.
Em có người trong lòng thật sự rất thích rất thích.
Nếu ngày nào đó muốn yêu đương, nhất định là người này nguyện ý yêu đương với em.”
Tạ Cảnh Diệu nghe vậy cười đến hơi mất mác, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Người kia, phúc khí thật sự rất tốt.”
Sau đó liền xoay người rời đi.
Thời Khiển thoát khỏi giao diện, chợt nảy ra một ý nghĩ, một ý nghĩ có rất nhiều ý mới.
Sau khi học đại học weixin cô thêm rất nhiều người, vòng bạn bè cũng náo nhiệt lên.
Có người oán giận cuối kì ôn tập quá khó khăn, có người đang hào hứng ra kế hoạch thi xong sẽ đi du lịch ở đâu, còn có người đang thảo luận giao thừa năm nay sẽ trải qua như thế nào.
Ngày hôm qua Nam Lộ cũng nói với cô, giao thừa năm này cô ấy muốn đi xem phim với bạn trai tương lai.
“Lần trước anh ấy không tỏ tình, làm mình mong chờ một hồi,” Nam Lộ không vui chu miệng, “Nếu lần này giao thừa còn không nói, vậy chính là anh ta đang nuôi cá, mình liền chặn anh ta!”
Thời Khiển ngây người, bắt đầu nghĩ giao thừa năm nay cô đang làm gì.
Ngày mai cũng là buổi dạy thêm cuối cùng rồi, phụ huynh nói với mình, tết Nguyên Đán tính cho đứa nhỏ nghỉ hai ngày, cô không cần tới, cuối tuần dạy hai buổi cuối, kì dạy thêm này liền kết thúc.
Phụ huynh đứa nhỏ là người phụ nữ rất tao nhã, thậm chí còn trả cho Thời Khiển tiền lương