Trên đời này, không có bức tường nào không lọt gió.
Với mấy chuyện bát quái thì lại càng được mọi người quạt gió thêm củi.
Vân Mạt không ngờ rằng, cô và giám đốc Ôn lại bị người ta suy diễn thành nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu vượt qua tuổi tác, rúng động tâm can.
Có thể nói là phiên bản thời đại tinh tế của Ngư Huyền Cơ và Ôn Đình Quân.
Bếp chính Phương không biết đang nghĩ đến chuyện gì, trên mặt thể hiện rõ sự tiếc hận, là cái loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấy: "Ôi..."
Ông ta thở dài, xoay người rời đi.
Vân Mạt chọc chọc Vương Tiểu Xán hỏi: "Ông ta bị sao thế?"
Vương Tiểu Xán cũng nhìn cô với ánh mắt hết sức phức tạp: "Cô không cảm thấy giám đốc Ôn quá lớn tuổi rồi à?"
Vân Mạt: "..."
"Quân sinh, ta chưa sinh.
Ta sinh, quân đã lão."
Cái cô phụ bếp Vương này nhất định là lại lén xem điển cố rồi, nếu không sao có thể nghẹn ra một câu đậm chất văn thơ thế này cơ chứ!
Vân Mạt đỡ trán, nhớ lại tiếng hét cao vút lần trước của giám đốc Ôn thì lập tức cảm thấy vô cùng oan uổng.
Từ sáng đến giờ, cô phải đối diện với những ánh mắt chế giễu cô không biết xấu hổ, có ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, cũng có những ánh mắt tiếc hận và phức tạp.
Bếp chính Phương và bếp chính Nguyễn mang một đĩa đồ ăn đủ ngũ vị tạp trần: chua, cay, mặn, ngọt, đắng đến trước mặt Vân Mạt, hy vọng cô nhìn đĩa thức ăn này là có thể ngộ ra.
Vân Mạt vỗ bàn, chỉ vào một người đàn ông dáng cao, mũi củ tỏi: "Anh lại đây!"
"Làm gì?" Ánh mắt Tôn Chí Hàng trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào cô.
"Lời đồn của anh truyền ra cũng nhanh đấy.
Phải công nhận là tin tức của anh linh thông thật, cách hành văn cũng không thể chê.
Mẹ nó, sao anh không đi làm chó săn* luôn đi." Vân Mạt nhìn chằm chằm anh ta, hừ lạnh từng tiếng.
*Cẩu tử/狗仔 hay Chó săn = Paparazzi: Phóng viên hay những kẻ chuyên theo chân người nổi tiếng để chụp ảnh, săn tin tức,...
"Cô đừng oan uổng tôi." Tôn Chí Hàng cứng cổ cãi.
Khóe miệng Vân Mạt nhếch lên, như cười như không, dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào anh ta: "Tốt lắm."
"Tôi hỏi anh, anh tận mắt nhìn thấy tôi và giám đốc Ôn đi vào phòng hay anh tận mắt nhìn thấy chúng tôi làm gì không thể để người khác biết? Tôi đi vào lúc mấy giờ, đi ra lúc mấy giờ?"
"Không phải tôi tung tin đồn." Tôn Chí Hằng đỏ mặt tía tai phủ nhận.
Vân Mạt giống như không nghe thấy lời phủ nhận của anh ta, giơ cổ tay lên xem giờ: "Anh không nói đúng không? Vậy để tôi nói cho anh biết.
10 giờ 55 phút tôi đi vào phòng 306, 11 giờ 1 phút đi ra, cái này camera có thể làm chứng.
Được rồi, tôi lại hỏi anh, anh cảm thấy chỉ có 6 phút đồng hồ, có kịp làm cái gì không?"
"Mới 6 phút?" Hơn mười bếp chính và phụ bếp đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này, giám đốc Ôn lười biếng duỗi eo, đi từ trên lầu xuống: "Các người tụ tập ở đó làm gì thế?"
Nhưng mà, đáp lại ông ta là vô số ánh mắt đồng tình.
"À, Tôn Chí Hằng cho rằng, tối hôm qua, chúng ta dùng 6 phút để thực hiện một loạt hành động từ cởi quần áo đến mặc quần áo." Vân Mạt khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm nói.
"Phụt..." Giám đốc Ôn nghe xong thì ngạc nhiên đến độ phun cả ngụm nước trà vừa nhấp trong miệng ra, bị sặc nên liên tục ho khan.
"Không phải tôi nói." Tôn Chí Hằng hét to, tiếp tục giãy giụa.
"Cặp lông mày của anh là lông mày sâu róm, nhân trung* vừa ngắn vừa nông.
Lúc tôi vừa gọi tên anh, cổ anh chuyển động nhưng cơ thể lại không động đậy, nhìn từ xa thì có vẻ tươi cười thân thiết, lúc nhìn gần lại như giận như không, điển hình của tướng sói hổ rình mồi."
*Nhân trung: phần giữa mũi và môi.
"Lòng dạ anh sâu không thấy đáy, lại thích bịa đặt chuyện về người khác, nhưng mà, anh nghìn vạn lần không nên có ý tưởng trèo lên đầu tôi mà làm loạn." Vân Mạt híp mắt, nhìn anh ta đầy thâm ý.
Lúc này, đám đồng nghiệp mới nhận ra chỗ bất thường, đương sự bình tĩnh như thế, lẽ nào đây là hiểu lầm?
"Tôi chỉ nghe Vương Tiểu Xán nói thôi." Tôn Chí Hàng thấy mắt giám đốc Ôn lạnh dần, vội vàng ném nồi.
Mặt Vương Tiểu Xán trắng bệch: "Tôi...!tôi nghe Ngũ tỷ nói."
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía nhân viên nữ trung niên có vòng eo quá khổ.
Ngũ tỷ: "Tôi nghe Lý Kiến nói."
Lý Kiến gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "À, tôi nhớ ra rồi.
Lúc đó tôi đang ở toilet nam, nghe được Tôn Chí Hàng gọi điện thoại nói cậu ta nghe được tiếng rên rỉ phát ra từ phòng 306, nên tôi mới nói."
Tôn Chí Hàng: "..."
Dù sao chuyện đã đến nước này rồi, anh ta dứt khoát gân cổ lên không phục: "Tôi nói đấy thì sao? Các người dám làm mà lại không dám cho người ta bàn tán à?"
"Cậu câm miệng cho tôi." Giám đốc Ôn tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.
Nhà hàng Phỉ Tư bọn họ luôn luôn nổi tiếng là nghiêm khắc trong vấn đề dùng người.
Cho dù chỉ là nhân viên thời vụ cũng phải được tuyển chọn cẩn thận, không ngờ rằng lại có con cá lọt lưới, chuyên tung tin đồn nhảm thế này.
"Vậy Vân Mạt đêm hôm khuya khoắt đến phòng giám đốc Ôn làm gì? Cô có dám nói ra không?"
"Chữa bệnh cho ông ta chứ là gì?" Vân Mạt hừ lạnh một tiếng, chỉ vào