"Lâm Minh Vũ, sao anh lại giúp tôi?"
Dương Vy ngồi trong xe, từ ghế lái phụ quay sang hỏi hắn
"Em là bạn gái tôi"
Lâm Minh Vũ không thèm quan tâm đến khuôn mặt nhắn nhó của nó, vô cùng chuyên tâm lái xe.
"Này, hôm trước là anh chơi xấu nên tui mới "bị gạt" phải làm bạn gái hờ của anh, bây giờ tui suy nghĩ lại rồi, muốn chia tay được không?"
Nó hỏi, bàn tay không an phận khều khều cánh tay hắn, bộ dangb giống như con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu. Chỉ tiếc là câu nói kia thật không đáng yêu chút nào.
Mài Lâm Minh Vũ khẽ chau, hắn cuối người nhấn một cái nút gì đó gần vô-lăng.
Sau đó nghiêng người, ép sát nó xuống ghế.
"Em vừa nói gì? Hửm?"
Dương Vy đáng thương bị "ăn đậu hủ" khó chịu ư hử một tiếng. Sau đó trầm tư, oh, người ta nói đúng.
'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" nó phải nhịn, phải nhịn.
Hít sâu một hơi, nó cười hì hì, bàn tay nhỏ đẩy đẩy ngực hắn, trong lòng đây ai oán 'tên ma vương chết tiệt cút ngay cho bà!!'
"Không có gì, hihi. Đại thần, tui, dù sao, dù sao tui cũng là bạn gái của anh, anh đừng bắt nạt tôi chứ! Ngồi dậy được không? Ngoan, tôi thương"
Lâm Minh Vũ đường đường là đại thiếu gia tài giỏi nhất giới