Nhìn thấy bọn Dân Nhi đã đi xa, Lâm Minh Vũ liền bước lên phía trước nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống cạnh cô, miệng cười xấu xa.
Dương Vy dè dặt kéo xa khoảng cách giữa hai người, chỉ tiếc ghế vừa mới động một chút liền bị người ta dùng một tay ôm ấy, kéo cả người nó vào lòng, không biết xấu hổ lại ép nó ngồi lên đùi hắn nữa chứ. Dương Vy lửa bốc lên đầu, nhìn hắn giận dữ
"Lưu manh, anh cứ thích trêu chọc con gái nhà lành thế hả?"
Lâm Minh Vũ nhướn mày nhìn nó, vờ không hiểu
"Em nói con gái nhà lành, ở đâu cơ!!" Hắn hỏi
Dương Vy "...." bà đây không phải con gái nhà lành à? -_-
"A, em ak? Con gái nhà lành?" Hắn phì cười, nói tiếp "chỗ nào giống chứ?"
Dương Vy"...." tự đánh giá mình, quần jean rách vãi, không đúng phải nói rách nát cả ra, bắt đầu từ đùi khoét từng lỗ to đều đặn xuống phía dưới, ôm sát lấy đôi chân thon dài, áo croptop đen, dạng lưới, bên trong là một chiếc áo thun mỏng, cùng màu. Tóc buộc cao, tuỳ tiện tết một vài sợi thành bím nhỏ, day buộc nhiều màu, quả thật không chỗ nào giống con gái nhà lành.
"Đã vậy anh còn đến đây làm gì?"
Nó thẹn quá hoá giận quay