Trên đường về, Trần Hân nhận được tin nhắn chúc mừng của Liễu Hòa Thiễn, cô bé bảo đã thấy băng-rôn Trần Hân đỗ trạng nguyên trước cổng trường.
Cậu lịch sự gửi tin cảm ơn, nhân tiện hỏi Liễu Hòa Thiễn được bao nhiêu điểm.
Cô bé hồi âm: "Tớ làm bài không tốt, chỉ được 518 điểm thôi."
Không biết an ủi Liễu Hòa Thiễn thế nào, Trần Hân bèn hỏi: "Cậu định vào trường nào đấy?"
Liễu Hòa Thiễn: "Còn chưa quyết định, đang bàn với bố mẹ đây.
Còn cậu, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại?"
Trần Hân không góp ý được gì cho cô bé, chỉ trả lời: "Tôi chọn Bắc Đại."
Liễu Hòa Thiễn đáp: "Tốt quá! Sau này nếu tớ có dịp lên Bắc Kinh chơi, cậu phải làm hướng dẫn viên đấy nhé.
Tớ rất muốn tham quan hồ Vị Danh ở đại học Bắc Kinh."
Trần Hân nhắn sang ngay: "Được thôi, nhớ lên chơi nhé." Ngẫm lại, cậu sắp được vào ngôi trường danh giá nhất nhì cả nước, sắp được lên đến chốn kinh kỳ, trong lòng không khỏi vui mừng khấp khởi.
Trần Hân không biết nói tiếp thế nào, cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc.
Trình Hâm đưa hai mẹ con về nhà cũng không ở lại mà về thành phố ngay.
Cuộc trường chinh sắp đi đến bước cuối cùng, không thể nóng nảy làm hư đường hư bột.
Buổi tối, Trần Hân lên mạng chat với các bạn, đề tài chỉ xoay quanh việc chọn trường, chọn ngành.
Nghe mọi người thảo luận, Trần Hân hiểu biết thêm nhiều thứ.
Tào Kế Tiếp bỗng nhiên gửi tin nhắn riêng đến: "Đại thần, cậu biết Liễu Hòa Thiễn đăng ký vào đâu không?"
Trần Hân sững người một chốc, rồi gõ lại: "Tôi không biết nữa."
Tào Kế Tiếp thất vọng: "Tôi có hỏi, nhưng bạn ấy không chịu nói, làm tôi cũng chẳng biết vào đâu."
Trần Hân thảng thốt: "Ơ kìa! Chẳng phải cậu đã sớm chọn đại học H hay sao?" Lẽ nào cậu ta muốn theo đuổi Liễu Hòa Thiễn đến như thế?
Quả nhiên, Kế Tiếp đáp: "Thì vốn là vậy, nhưng tôi muốn học gần bạn ấy một tí."
Trần Hân lắc đầu thở dài, tội gì như thế chứ! Ngập ngừng rồi cậu nhắn: "Nếu cậu muốn thì tôi sẽ hỏi giúp cho."
Tào Kế Tiếp phấn chấn lên ngay: "Tốt quá, cám ơn đại thần nhé!"
Trần Hân không thể làm gì khác hơn là tìm gọi Liễu Hòa Thiễn.
Chuyện vãn hồi lâu, cô bé mới tiết lộ: "Tớ định ghi danh vào Đại học dân tộc Tây Nam, có lẽ cũng không đủ điểm, nhưng có một người họ hàng làm giảng viên ở đấy.."
Trần Hân giật thót: "Sao xa thế? Trường ấy ở Trùng Khánh hay Thành Đô gì đấy phải không?"
Liễu Hòa Thiễn nói: "Ở Thành Đô."
Trần Hân cũng chẳng biết nói gì, đành nhắn: "Tứ Xuyên cũng tốt, vừa giàu tài nguyên thiên nhiên lại có nhiều thắng cảnh." Kỳ thực, hiểu biết của cậu đối với Tứ Xuyên chẳng nằm ngoài những kiến thức trong các sách lịch sử, địa lý: Bồn địa Tứ Xuyên, dãy núi Hoành Đoạn, Cửu Trại Câu, núi Nga Mi, núi Thanh Thành, di tích nhà cỏ Đỗ Phủ, và các món ăn cay nồng đặc sắc.
Liễu Hòa Thiễn hồi âm: "Nếu tớ đỗ, hoan nghênh cậu đến Thành Đô chơi!"
Trần Hân đồng ý, trong lòng lại hơi nghi hoặc: Trước đó, cô nàng chẳng phải đã bảo bố mẹ muốn mình học trong tỉnh cho gần gũi hay sao? Lại thêm Liễu Hòa Thiễn hình như thầm thích Từ Tuấn Thưởng, nếu đi xa tại sao không chọn trường nào ở Bắc Kinh?
Nhưng Trần Hân không biết một chuyện.
Thật ra trong bữa tiệc mừng công sau khi thi đại học, Liễu Hòa Thiễn đã lấy hết dũng khí mà thổ lộ với Từ Tuấn Thưởng.
Thế mà Từ Tuấn Thưởng từ chối, bảo chỉ xem cô như em gái.
Liễu Hòa Thiễn là một nữ sinh nhạy cảm, chủ động tỏ tình là đã can đảm lắm, lúc chuyện không thành lại càng cảm thấy tổn thương.
Trần Hân chỉ nhắn nguyện vọng của Liễu Hòa Thiễn cho Kế Tiếp.
Kế Tiếp cám ơn rồi tạm biệt.
Hai ngày sau, mọi người đã hoàn tất hồ sơ xét tuyển.
Lúc này Trần Hân mới hay rằng Kế Tiếp bỏ đại học H, đăng ký vào khoa công trình điện của Đại học Tứ Xuyên.
Thấy bạn là người nặng tình như thế, Trần Hân xúc động không thôi, hy vọng bạn sớm ngày toại nguyện, có được tình yêu chân thành.
Có điều, tuy phải đi học xa nhưng đối với Kế Tiếp thật ra cũng tốt, vì Xuyên Đại có tiếng hơn H Đại.
Còn Liễu Hòa Thiễn thì y lời, ghi vào Đại học dân tộc Tây Nam, ngành báo chí.
Về phần Tạ Thế Kiệt, trước đây dự đặc tuyển bóng rổ bên H Đại bị từ chối, nay phẫn chí điền đơn vào Đại học Thể dục Bắc Kinh! Dù điểm số so ra không đến nỗi nào nhưng cu cậu vẫn còn thấp thỏm.
Ông bà Tào tìm kiếm nát nước không được trường nào vừa ý, rốt cuộc đành cho Tào Kế học một trường nghề trên tỉnh, lại không có ngành nào liên quan đến dầu khí cả, chỉ biết an ủi nhau: "Thôi thì đến đâu hay đến đấy".
Một kỳ thi khép lại, có gia đình vui, có gia đình buồn.
Mẹ Trần Hân cùng con cả đăng ký nguyện vọng xong, yên tâm về Quảng Châu, dắt theo con út.
Trần Hân vẫn muốn ở lại để làm gia sư.
Người mẹ chạnh lòng tủi hổ vì con mình tuy học giỏi mà phải sớm vào đời lo cơm áo, thế nhưng Trần Hân lại nghĩ đây là dịp rèn luyện bản thân.
Mẹ và em lên đường, các trường trung học, tiểu học cũng bế giảng.
Trình Ức Viễn tìm được cho cậu vài mối làm gia sư.
Các phụ huynh biết Trần Hân là thủ khoa toàn tỉnh năm nay, lại kèm cặp được cậu ấm nhà họ Trình đỗ đến đại học Thanh Hoa, vui mừng không sao tả xiết.
Người còn chưa đến mà thù lao đã quyết xong: Một học sinh lớp 7 cần học thêm hai môn toán và vật lý, mỗi ngày hai giờ, thù lao 40 đồng một giờ, và một học sinh lớp 10 cần phụ đạo toán, lý, hóa, ba giờ mỗi ngày, mỗi giờ 50 đồng.
Mỗi tuần có một ngày nghỉ.
Thù lao như thế không tính là hậu, nhưng Trần Hân vui lắm, vì làm gia sư một vụ hè có thể gánh vác tiền ăn ở cả năm.
Đầu tháng bảy, vụ hè đã đến.
Trần Hân lóc cóc ra đến trạm chuẩn bị đón xe khách vào thành, bỗng thấy một thanh niên mang kính râm đứng trước một chiếc xe ôtô con hình ếch xanh.
Soái ca cao to kia đứng tạo dáng sẵn, thu hút được không ít ánh mắt của người qua đường, ai cũng trầm trồ: "Đúng là bạch mã hoàng tử".
Đến khi nhìn kỹ chiếc xe sau lưng cu cậu, mọi người lại chép miệng, bật cười: "Tưởng gì, hóa ra là hoàng tử ếch!"
Trình Hâm uốn éo bên xe một lúc lâu không chút ngượng.
Thấy Trần Hân, hắn huýt sáo đánh hoét một tiếng, ngả ngớn cởi kính râm quay tít trên tay, ánh mắt cố tỏ vẻ khêu gợi đến cùng cực.
Trần Hân cúi đầu cười trộm, sau đó chạy sang: "Hôm nay, không đi làm à?" Cậu đã sớm nghe Trình Hâm kể bố hắn bắt thằng quý tử "vi hành", giấu thân phận cao quý, ngày ngày vào công ty chờ bị sai phái, quay mòng mòng làm việc vặt.
Trình Hâm kéo mở cửa xe, khom người ra bộ mời vào: "Vương tử giá lâm, phải đích thân đến đón rước chứ! Xin mời lên xe ạ! Thế nào, ngài có vừa ý chiếc xe ngựa này không?"
Trần Hân cười, đôi mắt cong lên: "Xe đẹp đấy.
Cậu mới mua à?" Trước đây Trần Hân chưa từng thấy qua chiếc xe này ở nhà hắn.
Trình Hâm chun mũi: "Nào được thế! Bố anh không cho lái xe đi làm, bắt phải chen trên xe buýt, em bảo có thảm không? Xe này là anh mượn của sếp!" Ở thành phố còn chưa có tàu điện ngầm, muốn đi đâu chỉ có xe buýt và tắc-xi.
Ngày đầu đi làm Trình Hâm đón tắc-xi, bị bố xát cho một trận, bảo nhân viên quèn lương chả bao nhiêu mà chơi sang thế hả.
Vì thế ngày nào Trình Hâm cũng phải dậy sớm đi xe buýt, còn phải cắn răng chủ động ôm đồm thêm việc để "rèn luyện".
Hôm nay hắn xin quản lý nghỉ một buổi đi đón Trần Hân, còn mặt dày xin mượn xe của chị.
Chị biết thân phận của hắn, thấy cậu ấm chăm chỉ, không hề lên mặt chút nào, vốn đã thương, miệng Trình Hâm ngọt, càng được lòng mọi người.
Chị quản lý vui vẻ đưa chìa khóa, cười hỏi hắn đi đón bạn gái có phải không, Trình Hâm chỉ vâng một tiếng, nghĩ thầm: "Em đón bạn trai cơ mà chị!"
Trần Hân biết từ bé đến lớn Trình Hâm ra khỏi nhà đều có xe riêng đưa đón, mấy lần hiếm hoi đi xe buýt đều là vì mình.
Tưởng tượng cảnh hắn chen chúc mỗi ngày trên xe, cậu phì cười: "Ừ, chịu khó một tí."
Trình Hâm vừa lái xe vừa nói: "Anh bị cấm rớ vào mấy chiếc xe.
Em đi dạy cũng chẳng có ai chở, đành ngồi xe buýt vậy."
Trần Hân nói: "Không, không hề gì.
Cậu có xe đạp không?"
Trình Hâm nhìn cậu, cười: "Có cũng chả dám để em đi.
Chẳng lẽ không thấy trời nắng chang chang à? Ngày nào cũng phi xe đạp ra đường, dễ nghỉ hè xong đen