Vừa đặt chân vào ngôi trường Bắc Đại, Trần Hân và các bạn ai cũng ôm trong lòng niềm hứng khởi với bao hoài bão, ước mơ.
Đêm hôm ấy, ba người nằm trò chuyện rôm rả.
Trần Hân biết được hai bạn kia đều là những người tài.
Lương Chấn Nam đoạt huy chương bạc cuộc thi sinh học toàn quốc, kết quả thi đại học vào tốp 10 toàn tỉnh.
Còn Lôi Diệm vốn học tiếng Nga, tuy nhiên vì yêu thích sinh học, mà tài liệu chuyên môn lại chủ yếu bằng tiếng Anh nên đến lớp 10 mới bắt đầu đổi ngoại ngữ, học chỉ ba năm mà thi đại học đạt đến 128 điểm tiếng Anh.
Cậu ta bảo có thể giao tiếp thông thạo với người Nga, lại còn nghe hiểu tiếng Triều Tiên nữa, thật là một thiên tài ngôn ngữ.
Đáng lẽ ra thì một người có năng khiếu như vậy sẽ vào Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, thế nhưng cậu ta không muốn ôm khư khư một thứ tiếng cả đời, mà lại yêu thích khoa học vì tính thiết thực của nó.
Đương nhiên, hai người kia cũng rất phục Trần Hân, bởi cậu là thủ khoa tự nhiên toàn tỉnh, thi đại học đạt đến 728 điểm, hỏi có mấy người? Tật nói lắp của Trần Hân dễ nhận ra, thế nhưng không ai câu nệ.
Nói chung, sinh viên Thanh Hoa, Bắc Đại không xem bản thân là giỏi, vì những người bên cạnh có thể còn xuất sắc hơn nhiều.
Ai vào đây cũng có thành tích học tập nổi trội.
Có được thêm những người bạn tốt, Trần Hân rất vui.
Sáng hôm sau, cậu làm thủ tục báo danh xong, trở về phòng thì bạn cuối cùng cũng đến.
Cậu này tên Hứa Thị, người Bắc Kinh, tốt nghiệp trường trung học phổ thông chuyên trực thuộc Đại học nhân dân.
Vóc dáng Hứa Thị cũng không khác Trần Hân là mấy, thế nhưng rắn rỏi hơn nhiều.
Hứa Thị vui vẻ, nói liên tu bất tận, mà Trần Hân lại rất thích nghe những câu chuyện của cậu chàng Bắc Kinh này, vì cậu ta có óc hài hước đặc trưng của người xứ kinh đô.
Ba người còn lại mới chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh, nay có Hứa Thị là người bản xứ chỉ dẫn, ai nấy cũng đỡ bỡ ngỡ, ra ngoài làm gì cũng thuận lợi hơn.
Trừ Hứa Thị ra, ai cũng từng học nội trú ở phổ thông nên cho dù tính tình có khác nhau, mọi người đều biết cách sống sao cho hòa thuận.
Ở trong một môi trường tập thể, mỗi người tự khắc chế cái tôi của bản thân từ những chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt, tránh cãi cọ lôi thôi, không làm phiền người khác.
Vài ngày sau, Trần Hân đã khá quen thuộc với mọi thứ xung quanh.
Nơi cậu thích đến nhất chính là hồ Vị Danh và thư viện.
Ai cũng bảo hồ Vị Danh là nơi hẹn hò nổi tiếng, nhưng Trần Hân chỉ thấy mấy tên lính mới như mình dạo quanh, có lẽ vì thời gian không phù hợp, cậu đến là giữa ban ngày ban mặt, còn các anh các chị thì ra đây tâm sự dưới ánh trăng cơ.
Mỗi buổi tối, Trần Hân sẽ cùng Trình Hâm trò chuyện, mỗi người kể những gì mình đã làm trong ngày.
Trình Hâm gửi cậu một bức ảnh chụp hắn đang luyện bài "quân thể quyền", động tác mạnh mẽ trông rất oai phong.
Ba bạn cùng phòng Trần Hân đều thích chơi game, tự học tối tan, về phòng thường lên mạng rủ nhau í ới, gọi cả Trần Hân cùng chơi.
Trần Hân cũng từng chơi game nhưng cậu lại thích tán gẫu với Trình Hâm hơn nên thường từ chối.
Hứa Thị liền nói: "Này, hai cậu vừa mới tỏ tình hay sao mà dính vào nhau mãi thế?"
Trần Hân cười: "Không, hai năm rồi." Thật ra chưa đến hai năm, nhưng cảm tình vẫn luôn nồng đượm.
"Hừ! Anh và bạn gái quen nhau nửa năm thì đã nhạt như nước ốc, chú mày có bí quyết gì mà tình cũ vẫn cứ như thủa ban đầu, bảo anh thử xem!" - Hứa Thị sán lại gần, khoác vai Trần Hân.
Trần Hân chưa đến 18 tuổi nên dĩ nhiên là em út trong phòng.
Trần Hân không nói người yêu mình đang học Thanh Hoa, như thế sẽ lộ ngay, vì trước đấy đã trót bảo cả trường chỉ có hai người đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, đành cười trừ: "Có gì đâu cơ chứ!" Quả thật, hai đứa không làm gì mà tự nhiên ngày nào cũng đều như mật ngọt.
Lôi Diệm đề nghị: "Ê các cậu, mai là cuối tuần rồi, bọn mình sang Thanh Hoa chơi nhé.
Nghe bảo bên ấy lớn hơn trường mình nhiều lắm."
"Được thôi." - Trần Hân vốn cũng định ngày mai sang.
Trình Hâm còn chưa nghỉ, chẳng biết có gặp được hắn không.
Mang tâm trạng nôn nao đi ngủ, sáng hôm sau, Trần Hân thay quần áo mới.
Trước ngày lên Bắc Kinh, Trình Hâm đã lôi cậu đi mua quần áo, tuy hành lý có nặng, song Trần Hân thấy cũng đáng, vì ở Bắc Kinh mọi thứ sẽ đắt đỏ hơn.
Nghĩ đến hôm nay sang thăm Trình Hâm, Trần Hân đeo kính sát tròng.
Hứa Thị dẫn đầu mọi người ra khỏi cửa Đông Bắc Đại, đi vào cửa Tây Thanh Hoa.
Quả thật, ai cũng cảm thấy khác hẳn.
So với trường họ, Thanh Hoa có vẻ rộng lớn hơn nhiều, đi mỏi cả chân mà chẳng thấy tòa nhà nào, chung quanh toàn là cỏ cây hoa lá, vườn hoa lớn đến mức xa xỉ ở chốn kinh đô tấc đất tấc vàng.
Vì là cuối tuần nên trong sân trường có không ít người, vừa là các sinh viên, cũng có thể là khách bên ngoài vào thăm thú, vì Thanh Hoa ra vào tự do.
Càng đi càng thấy xa, đi đến chồn chân mỏi gối, chẳng trách Trình Hâm bảo phải mua xe đạp.
Kỳ thật, diện tích Bắc Đại không nhỏ hơn nhiều so với Thanh Hoa, có điều các khu của Bắc Đại phân tán, còn Thanh Hoa tập trung, cho nên từ cổng đi vào mới xa như thế.
Đi mãi mới nghe một tiếng khẩu lệnh dõng dạc, Trần Hân nghĩ đến Trình Hâm, đề nghị: "Hay, bọn mình, đi xem bọn họ, tập quân sự đi."
Hứa Thị từ sơ trung đã phải học quân sự, bảo: "Tập quân sự thì có gì mà xem?"
Lôi Diệm cười: "Bạn cậu ta đang học ấy mà."
Hứa Thị chưa biết đến Trình Hâm, giờ đây nghe thế hiểu ra: "Bạn cậu học Thanh Hoa à, giỏi thế.
Đi gặp cũng được.
À mà chỉ sợ không tìm được người, ai cũng ăn mặc đồng phục cả mà." - Cậu ta nói có lý, tân sinh viên chính quy của Thanh Hoa đến ba nghìn người, phân chia làm mấy chục đội hình huấn luyện, muốn tìm một người quả là mò kim đáy bể.
Nhưng mọi người cũng đi theo tiếng hô, đến sân huấn luyện, thực chất là sân thể thao và sân bóng.
Lớp lớp sinh viên trang phục tề chỉnh thao luyện theo đội ngũ đều tăm tắp, đánh quyền, luyện đao, kỹ thuật không tốt, nhưng nom vẫn ra dáng lắm.
Trần Hân nhìn tới nhìn lui trong biển người, cứ mong bắt gặp một bóng dáng thân quen nhưng rồi đành thất vọng.
Nhưng Trình Hâm từng bảo đa số các khoa là nam nhiều nữ ít, chỉ khoa hắn là tỷ lệ quân bình, mà nữ sinh còn nhiều hơn một ít.
Hứa Thị nghe bạn mách, liền bảo: "Khoa nhiều nữ sinh à? Thế thì tìm xem đội nào ngồi nghỉ ấy!"
Phần lớn đội ngũ đều đang huấn luyện, thế nhưng đi vào trong, bọn họ thấy bên kia sân bóng rổ có vài đội đang nghỉ giải lao, nhìn kỹ thì thấy dọc theo sân bóng có không ít nữ sinh.
Hứa Thị bảo: "Kìa! Sang bên ấy xem sao!"
Lương Chấn Nam tò mò hỏi: "Sao cậu biết đội đang ngồi nghỉ thì nhiều nữ?"
Hứa Thị lườm cậu ta: "Có gì lạ đâu! Huấn luyện viên đều là nam, mà bọn con gái thì hay làm nũng, là đàn ông con trai phải thương hương tiếc ngọc, nên lớp nào nhiều nữ sinh thì thường được nghỉ nhiều."
Trần Hân cảm thấy cậu ta rất có lý, nghe theo, mở to mắt nhìn về hướng sân bóng rổ.
Bỗng cậu reo lên: "Thấy rồi! Cậu ấy, đang chơi bóng!" Một nhóm mặc áo quân trang đang chơi bóng rổ với một nhóm mặc áo phông đen.
Cả bọn chạy đến gần sân bóng, may mà Thanh Hoa không có người gác cửa, để mọi người tùy ý tham quan huấn luyện quân sự, nên bọn Trần Hân không bị ai ngăn cản cả.
Trên sân bóng rổ, Trình Hâm đang cực kỳ dũng mãnh tung hoành.
Tiếng hò reo chốc chốc lại vang lên.
Thì ra là huấn luyện viên quân sự đang đấu bóng với sinh viên, bởi vì có người thét huấn luyện viên cố lên, ngay sau đó các nữ sinh không ngớt kêu tên Trình Hâm thật lớn.
Xem ra hắn đã kịp nổi tiếng ở nơi này.
Lương Chấn Nam quay sang: "Có người trùng tên với cậu kìa!"
Mặt Trần Hân ửng hồng, chơi hay nhất trên sân chính là bạn trai của cậu.
Hứa Thị huých Trần Hân đang cười mê đắm: "Này, bạn cậu là người nào đấy?"
Trần Hân giơ tay chỉ Trình Hâm vừa ghi ba điểm: "Kia kìa."
Hứa Thị tròn mắt: "Cậu ta cũng tên Trần Hân à?"
Trần Hân bảo: "Gần âm thôi.
Cậu ấy tên Trình Hâm, họ Trình như, Trình Giảo Kim ấy."
Hứa Thị và Lôi Diệm lắc đầu chép miệng: "Thật là duyên số."
Trình Hâm lúc này đã chú ý đến mấy người vừa tới đứng xem, liếc mắt một cái đã nhận ra, nhưng vì phân tâm nên bóng bị huấn luyện viên đoạt mất.
Hắn phóng ra nụ cười cao áp nghìn vôn, ra sức vung tay về phía Trần Hân liên tục.
Cậu cũng vẫy vẫy tay với hắn.
Trình Hâm vụt chạy đi tranh bóng.
Có bạn trai nhỏ đến rồi, phải ra vẻ một chút mới được!
Thấy Trình Hâm tươi cười vẫy tay nhiệt tình như thế, các nữ sinh lập tức quay sang xem là thần thánh phương nào, thì thấy có mấy cậu trai mặc thường phục đang đứng xem đấu bóng.
Trong đó có một