Trình Hâm thất kinh hồn vía, vội vội vàng vàng xóa hết lịch sử truy cập hôm nay, sau đó lại tra tìm "Học sinh kém lội ngược dòng học giỏi", phát hiện trên mạng không thiếu những trường hợp như thế, nào là "before: 219 điểm, after: 619 điểm", "Tớ đã từ 300 điểm phấn đấu lên 600 như thế nào?" Trình Hâm xem mà chí khí bừng bừng, quên bẵng bản thân thi còn chưa đạt 200 điểm.
(Chú thích: Kì thi cao khảo ở Trung Quốc gồm có bốn bài thi: Ba bài Văn, Toán, Anh mỗi bài tối đa 150 điểm và một trong hai bài thi tổng hợp với điểm tối đa là 300: Ban Khoa học tự nhiên (Lý, Hóa, Sinh) hoặc Ban Khoa học xã hội (Sử, Địa, Chính trị).
Tổng điểm tối đa là 750 điểm, từ 600 điểm trở lên được xem là khá cao.
Những bạn nào thuộc hệ năng khiếu chẳng hạn như thể thao, văn nghệ thì lại phải thi thêm một vòng tuyển chọn gọi là nghệ khảo diễn ra trước kỳ cao khảo)
Chuông báo giờ tự học buổi tối reo vang, Trình Hâm muốn quay về lớp, nhưng Phương Tuyển còn chưa trở lại.
Không biết anh có mang theo chìa khóa hay không, Trình Hâm bèn sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Một người đàn ông trẻ trung nhã nhặn ra mở cửa: "Cậu tìm ai?" Giọng anh rõ ràng, khúc chiết như một phát thanh viên thời sự.
Đây là ký túc xá dành cho giáo viên, thế nhưng Trình Hâm chưa gặp người này lần nào, hẳn là thầy giáo mới đến.
Hắn ôn tồn nói: "Thưa thầy, thầy Phương đang ở bên này phải không ạ? Em đến thăm thầy Phương, bây giờ đến giờ về lớp rồi, em không biết thầy Phương có đem theo chìa khóa nhà hay không nên không ấn khóa, phiền thầy báo lại với thầy Phương một tiếng hộ em ạ."
Người kia nhìn hắn vài giây rồi gật đầu: "Được rồi, em đi đi."
Trình Hâm lễ phép chào rồi cắm đầu chạy xuống tầng về lớp học, cả người sôi sục ý chí, hừng hực ý chí lội ngược dòng thành học sinh giỏi chuyến này cho thiên hạ phục sát đất, thậm chí quên mất tình cảm rối rắm với Trần Hân và cả cái chuyện Phương Tuyển xem gei s3x động trời kia.
Vào phòng học, hắn nhìn sau gáy Trần Hân, liền tự nhủ: Ha ha ha, tất cả chỉ là ảo giác! Phởn chí đến mức muốn huýt sáo một bài.
Trình Hâm đến trễ mười phút.
Thấy hắn, Trần Hân như trút được gánh nặng, nhìn hắn nở nụ cười tươi.
Trình Hâm nghiêm mặt quay đi, vờ như không thấy.
Trần Hân là người nhạy cảm, cậu cảm giác Trình Hâm đã trở nên lãnh đạm, suốt tiết học không nói chuyện, cũng không trêu chọc lần nào.
Cậu suy nghĩ hồi lâu xem tại sao hắn lại muốn "chiến tranh lạnh".
Giờ thể dục ban chiều còn vui vẻ lắm mà? Hình như là từ lúc ăn cơm, mình với Trương Lập Huy trò chuyện, Trình Hâm thấy thế không vui..
Trần Hân nghĩ: Nếu hắn giận dỗi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy thì có khác nào đứa trẻ con to xác.
Cậu ngao ngán lắc đầu.
Trình Hâm lúc này cũng đang rối rít trong lòng, phải tiến hành kế hoạch học tập ngay từ bây giờ mới được! Học gì nhỉ? Toán lý hóa thì không được rồi, định lý này công thức nọ cứ loạn cả lên.
Mình chẳng nuốt nổi cái món này, Văn sử địa thì còn đỡ, chí cần học thuộc lòng là được.
Nhưng..
học bài nhiều thì mệt chết!
Trần Hân thấy hắn hết giở sách môn này ra xem lại lôi đề cương môn kia ra ngắm, vò đầu bứt tai, cầm bút lên viết được vài chữ lại ném bút thở dài, loay hoay xoắn xuýt cả giờ tự học.
Cậu bèn hỏi hắn: "Cậu, cậu làm mất, mất tờ bài tập à?"
Trình Hâm vờ nghiêm mặt: "Bài với chả tập gì, đây cóc cần!"
Lúc hết giờ, Trần Hân về ký túc xá một mình, còn Trình Hâm chạy đi chơi rông cùng bọn Tào Kế, đến tận lúc tắt đèn mới mò về.
Thấy Trần Hân đã ngủ, hắn cũng nhanh chóng tắm rửa lên giường.
Từ hôm ấy, cả hai không nói với nhau câu nào.
Đến một hôm, lúc ăn trưa, Trần Hân lấy cơm xong ngồi xuống thì nghe giọng Từ Tuấn Thưởng:
"Trần Hân giữ bàn này rồi, bọn mình ngồi đây nhé."
Trần Hân ngẩng lên, thấy Trình Hâm.
Hắn liếc cậu một cái rồi bảo: "Sang bàn khác ngồi!"
Trần Hân nhìn bọn Trình Hâm đi khuất, trong lòng ủ dột.
Từ Tuấn Thưởng hỏi Trình Hâm: "Mày cãi nhau với cậu ấy à?"
Trình Hâm trừng mắt: "Ngồi với thằng nhóc ấy làm gì, mất công lại quấy rầy người ta học tập!"
Từ Tuấn Thưởng cười nói: "Ngốc ạ, giờ cơm rồi còn học hành gì nữa.
Trần Hân quan tâm mày lắm đấy, còn dò hỏi chuyện kỷ luật rồi đội bóng nữa cơ."
Hơi thở Trình Hâm bỗng ngưng một nhịp, trong lòng tràn dâng một cảm xúc khó tả, nhìn sang Trần Hân, thấy cậu cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt gặp nhau, nhìn cậu lẻ loi ngồi đó đột nhiên hắn cảm thấy thật xót xa.
Nhưng hắn cố nén xuống, ngoảnh lại ngay, tỏ ra hậm hực: "Hừ, muốn biết sao không tìm ngay tao mà hỏi?"
Chiều chủ nhật, bà nội Trần Hân lại đến thăm.
Sau lần nằm viện, Trần Hân có gọi điện về nhà.
Bà Trần biết tin cháu bị đau phải nhờ bạn học nộp hộ viện phí nên hôm nay đem tiền đến.
Trần Hân áy náy nói: "Cháu xin lỗi bà, lần này tốn kém quá!"
Bà cậu an ủi: "Chuyện ốm đau làm sao tránh được hở cháu? Thế cháu đã khỏi chưa?"
Trần Hân gật đầu: "Cháu, khỏe, rồi bà ạ."
"Anh là đồ ngốc!" Một thằng nhóc chừng mười tuổi thốt lên.
Gương mặt nó kháu khỉnh tinh nghịch, đôi mắt đen láy hoạt bát, có vẻ linh lợi hơn Trần Hân nhiều.
Đấy là em trai cậu, Trần Hi.
Trần Hân quay sang nhìn nó: "Sao, sao lại ngốc?"
"Ốm thì phải chữa chứ sao lại sợ tốn kém?" Trần Hi làm mặt xấu với anh mình, giọng nói sang sảng.
Trần Hân cười, nựng nịu mặt nó.
Trần Hi quay đầu né tránh, đưa tay bắt lấy ngón tay cậu: "Anh ơi, khi nào anh đưa em đi ăn KFC?"
Trần Hân nói: "Đợi, đợi hết học kỳ này đã." Trần Hân đã hứa khi nào có học bổng thì dẫn thằng bé đi ăn KFC.
"Ứ ừ, sao lâu thế!" Khuôn mặt bé con nhăn lại.
Nó chưa từng