Bình thường, nam sinh ở tuổi này rất cởi mở với bạn bè đồng trang lứa.
Có khi chỉ cần nói chuyện một buổi là người này đã biết rõ người kia thích gì, ghét gì, thậm chí cả chuyện cặp kè bạn gái.
Thế mà cả nửa ngày trôi qua, Trần Hân và Trình Hâm không ai nói với ai câu nào, cả hai đều cảm thấy vô cùng lúng túng.
Trình Hâm đâm vào vết sẹo của Trần Hân trước mắt mọi người.
Trần Hân chỉ biết ôm vết thương một mình, dù cậu dễ tính thế nào cũng không thể bắt chuyện với Trình Hâm.
Còn Trình Hâm luôn luôn ngạo mạn, có nước Mặt trời mọc đằng Tây hắn mới chịu hạ mình xin lỗi.
Thế nên cả hai dù ngồi cùng bàn cũng coi nhau như không khí.
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn coi như không.
Trước đây Trình Hâm ngồi bàn cuối, tự do đi lại, giờ đây ngồi ngay hàng thứ 4 sát vách tường, chẳng khác nào cá chậu chim lồ ng.
Lúc hết tiết, Trình Hâm đứng dậy, không có đường đi, hắn đành nhìn Trần Hân.
Trần Hân cũng biết ý, đứng lên nhường lối.
Trình Hâm nhìn cậu một cái, lại im lặng sải chân đi mất.
Chỉ lát sau, Tào Kế cùng Từ Tuấn Thưởng cũng qua đây tụ hội.
Hai tên kia học cùng lớp với Trình Hâm từ hồi lớp 6, theo lời Phương Tuyển thì chính là một đám "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", kết bè kết đảng quậy phá chơi bời, chẳng thiết gì đến học với hành.
Còn có thêm em sinh đôi của Tào Kế là Tào Kế Tiếp, bốn đứa tụm vào, bị Phương Tuyển gọi là "bè lũ bốn tên".
Tào Kế quan tâm hỏi: "Hâm ca, mày không sao chứ?"
Trình Hâm ra khỏi lớp, ra ban công đạp chân lên lan can, nhăn nhó nói: "Mệt chết tao!" Đổi chỗ ngồi, hắn muốn ngắm cảnh thì ngoài vách tường và hai con bé ngồi bàn trước ra cũng chỉ có thể ngắm bục giảng, lại ngay trước mũi giáo viên nên có muốn ngủ cũng không được.
Bốn mươi lăm phút trôi qua tựa như lửa đốt dưới mông.
Phương Tuyển có ý gì chứ, muốn hắn nghe giảng sao! Hừ!
"Cũng chả biết anh Tuyển nghĩ gì nữa, ông ấy muốn buộc hai đứa mày vào nhau sao, tên giống nhau đến thế cũng không sợ thầy cô nhầm lẫn?" Từ Tuấn Thưởng nói.
Tên này da trắng nõn nà, đã học khiêu vũ từ thời tiểu học nên khí chất nghệ sĩ, thắt đáy lưng ong, thật là nổi bật giữa đám học sinh gù lưng rụt cổ.
Cũng có đứa nói hắn ẻo lả, nhưng nếu hắn biết sẽ đánh cho bầm dập.
Cái tên này trông thế chứ đánh nhau là hăng tiết vịt lên ngay.
Trình Hâm bực bội, tay mân mê thắt lưng mới nhớ là dây nịt híp hốp đã bị Phương Tuyển tịch thu.
Hắn nói: "Ai biết lão ấy nghĩ gì! Tao không ngồi chỗ đấy, bọn mày nghĩ cách cứu tao với!"
Tào Kế hỏi: "Mày đi năn nỉ anh Tuyển xem!" Phương Tuyển mới 25 tuổi, học sinh A8 sau lưng đều gọi là "anh Tuyển".
Trình Hâm lắc đầu: "Không được!" Chuyện này trưa nay hắn đã nói gãy lưỡi, Phương Tuyển nhất định không cho.
Tào Kế nói: "Hay để tao đi hăm dọa bé cà lăm?"
Trình Hâm lườm Tào Kế: "Mày chắc chưa? Phương Tuyển mà biết tao bắt nạt bé cà lăm, đến lúc ấy tao bị cắt viện trợ, mày cho tao tiền tiêu nhé?"
"Không không không!" Tào Kế lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại nhíu mày.
"Cách này không được, cách kia cũng chẳng xong, vậy làm thế nào đây?"
Từ Tuấn Thưởng rất tò mò: "Bé cà lăm kia là ai mà anh Tuyển coi trọng nó thế?"
"Là ai ai biết là ai!" - Trán Trình Hâm nhăn tít, cách duy nhất là để bé cà lăm tự đi tìm Phương Tuyển xin đổi chỗ, làm thế thì mình cũng không tránh khỏi bị xát một trận, nhưng thà "đau một lần rồi thôi".
Hắn vỗ lên khung cửa sổ, hạ quyết tâm: "Thôi để tao nghĩ cách vậy!"
Lúc hắn về lớp, Trần Hân đang vùi đầu làm bài tập.
Trình Hâm đứng đấy cả buổi cậu cũng chẳng hay.
Chỉ khi nghe tiếng chuông vào lớp, Trần Hân ngước lên mới phát hiện hắn đứng lù lù bên cạnh, liền đứng dậy nhường đường.
Trần Hân cảm thấy cậu ngồi bên trong mới đúng, vì cậu ít khi ra ngoài, còn Trình Hâm thì không thể ngồi yên một chỗ, nhưng nếu hắn ra ngoài ngồi sẽ che tầm mắt bạn ngồi sau.
Sớm biết rắc rối như thế, cậu đã không xin đổi chỗ.
Trình Hâm đang tính toán cách thuyết phục Trần Hân xin Phương Tuyển đổi lại chỗ ngồi.
Hắn tuy tính cách ngang tàng, nhưng lại hướng ngoại hoạt bát, lúc cần có thể mồm năm miệng mười.
Nhưng bây giờ hắn chẳng biết mở lời với Trần Hân ra sao.
Vốn hắn cũng khá rộng rãi, chẳng hiểu sao lại hẹp hòi với Trần Hân, ác mồm ác miệng dè bỉu người ta, để rồi chiến tranh lạnh thế này.
Lúc đầu vốn chỉ là hai người xa lạ, thoắt cái biến thành đối địch.
Lẽ nào mầm tai vạ là hai cái tên quá giống nhau chăng?
Trình Hâm mở miệng vài lần rồi lại nuốt vào, bởi vì Trần Hân rất chăm chú nghe giảng, hết giờ thì ngồi làm bài tập, hoàn toàn đắm mình trong thế giới của riêng cậu.
Trình Hâm liếc trộm vở Trần Hân, thấy cậu làm trước cả những bài giáo viên chưa dạy đến, hắn thầm hứ trong lòng một tiếng: Đúng là học sinh gương mẫu.
Hết tiết, Trần Hân không thấy Trình Hâm đứng lên, liền yên tâm làm việc của mình.
Một bàn tay thò sang, gõ cốc cốc lên bàn cậu.
Cậu lập tức đứng dậy bước sang một bên nhường đường.
Kỳ thật Trình Hâm không muốn đi ra, mà lại muốn nói chuyện với Trần Hân.
Nhưng thấy cậu như vậy, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi chỗ.
Vào học được một lúc, Trần Hân bỗng thấy trên bàn xuất hiện một mảnh giấy, ấy là từ "hàng xóm" đẩy sang.
Trần Hân đưa mắt, thấy trên đó viết mấy chữ như chó cào đọc mãi mới ra: "Đi gặp thầy nói không muốn ngồi với tôi cho tôi đổi xuống chỗ cũ".
Có ai nhờ vả mà nói cái giọng ấy không! Trần Hân ngại gặp thầy giáo, nhưng cũng không muốn ngồi với Trình Hâm.
Cậu do dự nửa phút rồi viết lên đó: "Ừ".
Ba mươi giây đó đối với Trình Hâm dài như thế kỷ, vừa thấy cái chữ "Ừ" kia, giơ vuốt kéo giấy về, ngẫm nghĩ một hồi lại hí hoáy viết gì đó rồi đẩy sang.
Trần Hân đành phải liếc một cái, thấy viết: "Thầy có hỏi thì nói tại tôi làm phiền cậu." Trần Hân hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.
Chiều nay Trình Hâm yên phận hơn rất nhiều, không quay bút, cũng không lượn tới lượn lui, đỡ phiền cho Trần Hân không ít.
Trần Hân quan niệm "Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện", lúc trước đã ân hận vì xin đổi chỗ, nên cậu nghĩ thôi thì ngồi đại cho xong.
Ai ngờ chính Trình Hâm đòi đổi chỗ lần nữa, mà cậu cũng muốn như thế, bèn cắn răng đi gặp Phương Tuyển.
Phương Tuyển nghe cậu đỏ mặt xin đổi chỗ ngồi, thân thiết hỏi: "Em không muốn ngồi cạnh Trình Hâm à?"
Trần Hân gật đầu.
Phương Tuyển hỏi: "Bộ nó làm phiền em hả?"
Trần Hân không nói gì.
Phương Tuyển thở dài nói: "Thầy hiểu mà.
Trình Hâm xấu tính, cộc cằn, nhìn bản mặt nó chán lắm cơ.
Nhưng Trần Hân này, thầy muốn nhờ em một việc.
Trình Hâm là học sinh dốt nhất lớp mình, không phải vì đầu óc nó không học được mà chỉ vì nó không chịu học.
Em thấy đấy, trên lớp không bao giờ nó nghe giảng bài.
Tên hai đứa đọc gần giống nhau, âu cũng là cái duyên cái nợ.
Thành tích em tốt, thầy muốn em ngồi với nó để khuyến khích nó noi gương tu chí học hành, đừng có kéo điểm trung bình cả lớp xuống nữa..
Trần Hân à, em đâu nỡ lòng nào nhìn thầy khổ tâm có phải không em?"
Trần Hân cũng không phải là người ích kỷ.
Thầy giáo đã ra mặt nhờ vả như thế, bình thường cậu đã nhận lời ngay.
Nhưng nghĩ đến tên kia là Trình Hâm, cậu liền cúi đầu không nói.
Trình Hâm muốn đổi chỗ, cậu cũng không thích Trình Hâm, nếu đổi được thì tốt quá rồi.
Phương Tuyển thấy cậu không nói gì, đành dỗ ngọt: "Thôi thế này vậy, em ngồi với nó một thời gian xem sao.
Lớp mình mỗi tháng đổi chỗ một lần, nếu thật sự không hợp thì tháng sau đổi cũng không muộn, phải không nào? Thầy thấy Trình Hâm chỉ là trên lớp không nghe giảng, bình thường nó sẽ không quấy rầy ai đâu.
Chốc nữa thầy sẽ tìm nó tâm sự, bắt nó không được làm phiền em."
Trần Hân ngước nhìn Phương Tuyển, biết không làm gì được, bất đắc dĩ gật đầu, cũng không biết về nói với Trình Hâm thế nào.
Phương Tuyển nói: "Em về lớp đi, gọi Trình Hâm lên đây nhé."
"Vâng ạ.
Em chào thầy." Trần Hân ủ rũ quay về.
Trình Hâm dài cổ ngóng tin, thấy Trần Hân về lớp, hỏi ngay: "Sao sao? Thầy chịu không?"
Trần Hân lắc đầu, một lúc sau chậm rãi nói: "Thầy, thầy gọi, cậu, cậu lên kìa."
Trần Hân nghi ngờ liếc cậu một cái, nhấc chân đi.
Trần Hân mở sách giáo khoa ra, nhớ lại lời thầy giáo lúc nãy.
Thầy muốn cậu khuyến khích Trình Hâm học tập ư? Con người hắn sống quá đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì, có