Trần Hân tự nhủ rằng 5000 đồng kia xem như là thù lao cả mùa hè, nếu lần sau bác Trình còn đưa nữa cậu cũng nhất quyết không nhận.
Thực ra cậu đã lên mạng tra thử học phí gia sư, thấy quả đúng như lời Trình Hâm nói.
Thế nhưng Trần Hân hiểu rõ mình mới chỉ là học sinh cấp ba, không thể nào nhận thù lao tương đương với các gia sư thực thụ.
Lần này nhận được khoản tiền không nhỏ, Trần Hân càng hiểu rằng tri thức thật sự là một vốn quý trong hành trang của mỗi người.
Thì ra một giờ dạy kèm lại được trả công đến vài chục đồng như thế.
Cậu quyết tâm khắc phục tật nói lắp, sau này lên đại học lại làm gia sư, trang trải cuộc sống của bản thân, bớt được gánh nặng cho bà và mẹ.
Đây có lẽ là lần đầu Trần Hân thoát khỏi cái vòng cam chịu mà tích cực khắc phục tật nói lắp.
Nhờ có Trình Hâm luôn luôn nâng đỡ mà cậu dần dần dạn dĩ hơn.
Trước đây cậu không dám tin rằng cái chứng quái ác kia có thể trị được, thế nhưng giờ đây, với sự tiến bộ từng bước, tuy chậm mà chắc, Trần Hân bắt đầu nghĩ đến sẽ có một ngày khỏi bệnh.
Nuôi hy vọng như thế, cậu càng cố gắng hơn.
Sáng thứ hai, Trình Hâm dẫn cậu ra bến xe.
Lúc ra khỏi nhà, Trần Hân hỏi:
"Cậu, cậu có biết KFC ở, ở đâu không? Tôi muốn mua, mua cho Trần Hi."
Trình Hâm nói: "Hi Hi thích ăn KFC à? Gà rán ăn nóng mới ngon.
Đến lúc hai anh em cậu trở lại, ta đi ăn một bữa.
Tôi khao nhé!"
"Đừng, tôi..
có tiền." - Trần Hân ngượng ngùng cười, nhớ ra tiền cũng là của nhà người ta vừa đưa cho.
Trình Hâm cười nói: "Tôi hiểu rồi.
Vừa nhận tháng lương đầu tiên, cậu muốn mua quà cho gia đình đúng không? Hãy còn sớm, để tôi dẫn cậu đi.
À mà phải tặng cho ông bà nữa chứ nhỉ?"
Cậu nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, gật đầu.
Trình Hâm đưa cậu ra siêu thị.
Đầu tiên chọn quà cho ông bà, sau đó đến tầng hai ghé vào hiệu KFC.
Trình Hâm phát hiện đây là lần đầu Trần Hân vào KFC vì cậu không biết cách gọi món, cứ mãi nhìn thực đơn rực rỡ mà chẳng biết gọi gì.
Hắn bèn nói: "Sớm nay tôi ăn vội, giờ lại đói rồi.
Cậu ngồi đây chờ tí, tôi đi gọi vài món lót dạ.
Chờ tôi ăn xong rồi ta lại mua thêm, chứ mua bây giờ chốc nữa cũng nguội mất."
Trần Hân gật đầu: "Ừ."
Trình Hâm mua hai phần hamburger, đùi gà và cánh gà, còn mua hai cốc coca lớn: "Cùng ăn đi."
Trần Hân không từ chối như mọi khi mà lại nói: "Tôi, tôi mời cậu."
Trình Hâm cười xòa: "Quên mất, cậu vừa lĩnh lương mà! Nhưng tôi nhỡ thanh toán mất rồi.
Đợi lần sau, cậu phải khao tôi một chầu đấy nhé! Ăn thôi, ăn thôi!"
Trần Hân cười mỉm, gật đầu.
Cậu cầm cái đùi gà nóng hôi hổi lên cắn một miếng.
Thịt gà bên ngoài giòn rộm, bên trong tươi mềm, hương vị đậm đà ngào ngạt, chả trách Trần Hi được ăn một lần rồi nhớ mãi không quên.
Trình Hâm ngắm Trần Hân một lúc rồi đẩy hết đùi gà về phía cậu: "Cho cậu này."
"Thôi, tôi không..
không ăn hết."
Mắt Trình Hâm hấp háy cười: "Cậu ăn đùi gà, tôi ăn cánh gà.
Thế nhé!"
Lúc ăn hamburger xong, đột nhiên Trình Hâm cầm mẩu giấy ăn lau khóe miệng cho cậu.
Trần Hân bất ngờ giật mình một cái.
Trình Hâm nói: "Miệng dính bơ kìa."
Trần Hân thẹn cười: "Cám, cám ơn."
Trình Hâm hỏi: "Mua gì cho Trần Hi bây giờ nhỉ?"
Trần Hân hớp một ngụm coca: "Đùi gà đi!"
Trình Hâm đề nghị: "Mua combo gia đình nhé, có cả cánh gà, đùi gà, ức gà nữa, để cả nhà cùng ăn, nhiều mà lại rẻ.
Vừa hay, tôi có phiếu giảm giá đây."
Trần Hân gật đầu: "Ừ!"
Thế là Trần Hân xách một túi gà rán to, vừa đi vừa nghĩ đến vẻ mặt mừng rỡ của em trai, trong lòng dâng lên một niềm vui rạo rực, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
Trình Hâm xoa xoa đầu cậu.
Đến bến, Trình Hâm giành bê hành lý lên xe, tìm chỗ ngồi trên vé.
Đâu vào đấy, hắn căn dặn: "Về đến nhà nhớ gọi điện cho tôi.
Lúc nắng gắt thì đừng ra đồng làm việc, nhỡ bị ốm thì khổ.
Đợi trời râm mát hãy làm.
Nhớ lên sớm nhé, tôi trông."
Trần Hân gật đầu hai cái: "Nhớ rồi."
Xe nổ máy, Trình Hâm nói: "Vậy tôi xuống xe đây, thượng lộ bình an nhé.
Bye bye!"
"Bye, bye!"
Cả hai mãi dõi về nhau vẫy tay đến khi xe đi khuất.
Nhìn bóng dáng to cao biến mất qua ô cửa, bất chợt trong lòng Trần Hân dâng lên một nỗi buồn xa cách, gần giống như hôm tiễn mẹ lên đường.
Đúng như mong đợi, món gà rán về đến nhà dù đã nguội ngắt vẫn được đón nhận hết sức nồng nhiệt.
Trần Hi vừa ăn vừa hít hà, cười đến không thấy Tổ quốc đâu.
Trần Hân đưa phong bao tiền lương cho bà nội.
Thấy số tiền không ít, bà cụ cũng giật mình.
Cụ xuýt xoa:
"Thật là..
đã bảo đừng lấy tiền mà lại..
Nhiều thế này..
Mà cháu ăn ở chẳng tốn xu nào.
Thôi thì cháu cố gắng giúp bạn, đừng phụ lòng người ta đấy."
Trần Hân gật đầu: "Vâng, vâng ạ."
Bà cụ ngắm nghía cháu trai cả: "Cháu cao hơn rồi, lại béo tốt hẳn ra.
Đúng là được ăn uống đầy đủ có khác!"
"Thật, thật thế ạ?"
Trần Hân háo hức đo chiều cao, quả thật cao hơn 2 cm.
Không uổng công Trình Hâm và dì bảo mẫu mỗi bữa ép Trần Hân phải ăn đủ ba bát cơm, lại còn thịt cá, hoa quả, bánh mứt đến no kềnh mới thôi.
Bà nội cười hỉ hả.
Trần Hân 16 tuổi đầu mà mới chỉ cao 1m6, ông bà vẫn lo cháu mình thiếu dinh dưỡng nên chậm lớn.
Bà vui vẻ nói: "Để mai bà ra chợ mua ít xương về hầm canh cho cháu mấy được!"
Ở nhà hai ngày, trước lúc lên thành phố, Trần Hân lại gọi điện cho Trình Hâm, bảo cậu không nhớ đường về nhà hắn.
Xe về đến bến đã thấy hắn đứng chờ sẵn tự lúc nào.
Thấy cậu, Trình Hâm cười toe toét, giơ tay vò đầu: "Lại cắt tóc rồi à? Để anh xem còn thòi cái đuôi ngốc nào ra nữa không!"
Trần Hân nghiêng đầu tránh né: "Đừng sờ, toàn, toàn mồ hôi."
Trình Hâm đỡ lấy hành lý: "Đi thôi, ăn cơm đã."
Trần Hân cứ ngỡ về nhà, không ngờ Trình Hâm gọi xe đến một nhà hàng làm cậu bất ngờ.
"Đi, đi đâu đấy?"
"Đi nhà hàng ăn.
Mẹ tôi đãi."
Trần Hân thẹn thùng: "Mẹ, mẹ cậu à? Tôi, tôi đến thế này..
có, có tiện không?" - Cậu biết bố mẹ hắn đã li hôn,