Thầy giáo thể dục thổi còi cho bắt đầu trận đấu.
Hai bên tranh đua quyết liệt ngay từ phút đầu tiên, có điều Ngũ Chí Viễn chỉ cao 1m78 trong khi Trình Hâm đã cao 1m85 nên cậu chàng có lợi thế không nhỏ.
Như lúc này đây, Vu Hiểu Phi ra sức chuyền bóng thật bổng, Trình Hâm bắt ngay được, làm động tác giả để đánh lạc hướng ba cầu thủ đối phương, sau đó dứt khoát dội bóng vào trúng rổ, ghi ngay ba điểm.
Cả nhà thi đấu vang lên tiếng hò reo ầm ĩ, Trần Hân cũng hét lên đầy phấn khích.
Thừa thắng xông lên, đội 11A6 lại ghi được hai điểm nữa, dẫn trước 5: 0 chỉ trong vòng chưa đầy năm phút.
Ngũ Chí Viễn nóng nảy gọi đồng đội vảo hội ý, cắt cử hai cầu thủ đeo bám, một người cản trở, một người cạnh khóe, khiêu khích Trình Hâm.
Thế nhưng qua một năm, hắn càng cao lớn, tay dài ra, tính tình trở nên sắc sảo, thuần thục nên những chiêu cản phá hoặc trêu chọc đã không có hiệu quả, lại còn phản tác dụng.
Đội 11A3 đã phạm lỗi đến ba lần, đều bị trọng tài thổi cảnh cáo: Chỉ phạm lỗi thêm lần nữa sẽ bị phạt ném rổ ngay.
Tỷ số hiện giờ là 11: 4 nghiêng về phía đội A6.
Ngũ Chí Viễn lại xin tạm dừng thảo luận.
Nhân khi tạm nghỉ, Trình Hâm chạy đến khu vực dự bị đội mình, được Trần Hân tiếp nước, hắn ngửa cổ uống ừng ực.
Trần Hân vẫn hơi lo: "Bên, bên kia, cản phá, gắt gao quá."
Trình Hâm phì cười: "Cho bọn nó vô tư đấy, cứ táy máy là biết tay trọng tài ngay!"
Đỡ lấy chai nước đóng nắp lại, giọng Trần Hân khẩn trương: "Cố lên!"
Trình Hâm thoải mái nói: "Cứ chờ xem!"
Đội A3 thay đổi chiến thuật, hai người ra sức cản trở Trình Hâm càng gay gắt, cách ly hắn khỏi đồng đội.
Không nhận được bóng, hiệu suất ghi bàn của Trình Hâm giảm hẳn, đội A6 chỉ còn dẫn trước ba điểm.
Để hóa giải gọng kìm của đối phương, Trình Hâm tung tuyệt chiêu chụp rổ thật ngoạn mục làm khán giả phải ồ lên không ngớt.
Trần Hân đứng vụt dậy nắm chặt tay.
Bóng chui vào lưới, tiếng la hét vang lên như sấm dậy.
Động tác chụp rổ là rất khó, ngoài thể hình lý tưởng, Trình Hâm đã phải tập luyện sức bật rất nhiều mới làm được chứ chẳng phải ăn may.
Trong khi đó, đội A6 cũng tìm ra cách "lấy độc trị độc": Họ cũng cắt một cầu thủ theo sát Ngũ Chí Viễn.
Cậu này tuy không cao nhưng thân hình lừng lững như hộ pháp, không mấy nhanh nhẹn nhưng thừa sức làm bức tường kiên cố ngăn chặn đối thủ.
Ngũ Chí Viễn vài lần bứt phá đều thất bại, chỉ muốn văng tục, chẳng ghi thêm được điểm nào.
Nửa trận đấu đã trôi qua, đội A6 vượt lên hơn 10 điểm.
Ngũ Chí Viễn cuống quýt tìm mọi cách vùng vẫy phá vòng vây, cuối cùng điên tiết lao thẳng vào muốn xô ngã người cản trở.
Thế nhưng thân hình của hộ pháp quả thật quá sức đồ sộ, vững vàng như núi đá, Ngũ Chí Viễn đã không đẩy ngã được cậu này mà còn bị dội ra ngã nhào xuống đất bong gân.
Thật không may cho y, lại bị thương ở ngay cổ chân đã bị trật khớp trước đó, không cách nào đi được, cuối cùng đành bó tay nhìn đội Trình Hâm sát phạt, thế như chẻ tre.
Vừa thổi còi chấm dứt trận đấu, thầy thể dục đã vọt đến ngay, hai mắt sáng ngời: "Trình Hâm yêu quý, vào đội bóng đi mà đi mà đi mà!"
Trình Hâm cười, đón lấy khăn mặt do Trần Hân đưa cho lau mồ hôi: "Thôi ạ."
Thắng được đối thủ mạnh nhất, đội bóng rổ xung kích lớp 11A6 dễ dàng vượt qua hai trận nữa, đoạt được chức quán quân giải đấu lần này.
Trần Hân mừng như bắt được vàng, lần đầu tiên tham gia đấu bóng rổ mà lại giành cúp nhé, mặc dù cậu chỉ ra sân có mười phút mà thôi.
Trình Hâm dạo này có thêm không ít người hâm mộ, cả nam lẫn nữ.
Lúc nào gặp hắn, các cô bé cũng liếc trộm, đỏ mặt thẹn thùng, nhưng các cô không tránh, mà lại kéo nhau lẽo đẽo đi theo nom đến tội.
Chiều hôm ấy, Trình Hâm khuân quần áo sang nhà Phương Tuyển giặt, Trần Hân đi lên lớp một mình.
Cậu vừa ngồi xuống, có hai nữ sinh lạ mặt chạy sang, ngập ngừng thò đầu vào cửa, rồi lại rụt về.
Đùn đẩy một lúc lâu, cô bé tóc ngắn lấy hết can đảm chạy vào, lí nhí nói với Trần Hân: "Anh ơi, em nhờ anh giúp em một chuyện được không?"
Trần Hân ngây ngô nhìn: "Gì, gì thế?"
Nữ sinh đưa ra một phong bao màu hồng giấu từ sau lưng.
Mặt Trần Hân thoáng đỏ, bởi vì nhờ kinh nghiệm bản thân, cậu biết chắc đây chính là một phong thư tình!
Cô bé tóc ngắn rụt rè: "Anh giúp em chuyển thư cho anh Trình Hâm được không ạ? Là..
của bạn em."
Trần Hân quay lại, cô bé tóc dài hoảng hốt rụt đầu về, Trần Hân chưa nhìn rõ mặt.
Nghe nói thư không phải cho mình, Trần Hân nhẹ nhõm thở ra: "Ừ, được." Cậu vẫn còn e sợ chuyện lần trước.
Nữ sinh cám ơn rồi vụt chạy đi.
Trần Hân đặt phong thư vào ngăn bàn bên cạnh, giở sách ra.
Thế nhưng một lúc sau, cậu phát hiện chẳng có chữ gì trong đầu.
Bất giác, Trần Hân quay sang, nhìn một góc phong bì màu hồng nhạt nằm im lìm lấp ló cạnh bên.
Cậu miên man nghĩ: Cô bé viết thư này cho Trình Hâm..
Cô có đẹp không? Nếu cô xinh đẹp, Trình Hâm sẽ động lòng, muốn quen cô ấy..
Hồi vừa chuyển trường, Trần Hân đã nghe đầy tai những tin đồn về sự đào hoa của Trình Hâm.
Lúc ấy, cậu cảm thấy Trình Hâm và Thư Tịnh thực sự là một đôi