Sau bữa cơm chiều, Trình Hâm về ký túc xá.
Hắn thấy Trần Hân cả ngày nay lúc nào cũng thẫn thờ, đoán có lẽ chuyện hai nam sinh kia đã ảnh hưởng đến cậu.
Trình Hâm vươn bàn tay to xoa xoa đầu Trần Hân, khẽ hỏi: "Hôm nay có chuyện gì buồn à?"
Trần Hân hơi cứng người, sau đó thụp đầu tránh bàn tay của Trình Hâm, ấp úng: "Có, có gì đâu." Cậu không dám nhìn hắn, trong lòng có chút xót xa thầm nghĩ: "Thế là quan hệ giữa chúng mình không còn được như xưa nữa rồi."
Bị Trần Hân né tránh, Trình Hâm không lấy làm bất ngờ, chỉ cảm thấy vừa buồn vừa tủi.
Hẳn là vì chuyện của hai nam sinh kia rồi.
Hắn đã bỏ bao công sức phấn đấu để đến gần cậu, hôm nào hai đứa còn thân mật biết bao.
Từ Tuấn Thưởng nhìn thấy cả hai gượng gạo, trong lòng không biết nên mừng hay lo.
Từ hôm ấy, Trần Hân cố gắng giữ khoảng cách với Trình Hâm, không vui tay mến chân như trước, dù thật ra cậu cũng không ghét bị hắn đụng chạm, đùa giỡn.
Có điều cậu sợ nếu có người để ý bọn cậu thân mật mà suy diễn lung tung thì sẽ to chuyện.
Trình Hâm bị ghẻ lạnh, khỏi phải nói, lúc nào cũng ủ rũ, tập bóng nhiều khi chỉ qua loa.
Tạ Thế Kiệt phải nhắc nhở: "Ê Trình Hâm, dạo này đầu óc mày ở đâu thế hử? Tập trung vào!"
Trình Hâm nhìn Tạ Thế Kiệt rồi vung vung tay: "Tao nghỉ tí đã", rồi ngồi phịch dưới chân cột rổ.
Tạ Thế Kiệt nhìn bộ dạng thất thần của hắn, muốn nói gì, lại thôi, dù sao cả hai cũng chưa thân thiết đến thế.
Hà Phương vừa đến, thấy Trình Hâm ngồi rũ cũng không để tâm.
Một lúc sau thấy hắn vẫn không chịu đứng dậy tập bèn hỏi: "Bị sao thế, Trình Hâm? Thi đấu đến nơi rồi còn không tập đi!"
Trình Hâm ngẩng đầu, nhìn huấn luyện viên trẻ tuổi, lại cúi đầu.
Hà Phương đến bên: "Này, nói gì đi chứ!"
Trình Hâm vẫn nín thinh.
Hà Phương ngồi xuống cạnh hắn: "Sao thế? Ốm à?"
"Bệnh rồi." - Trình Hâm làu bàu.
"Ồ, thế thì mau lên phòng y tế nghỉ ngơi, còn ngồi đực ra đấy làm gì? Nhớ uống thuốc đầy đủ đấy!"
Trời xui đất khiến thế nào, Trình Hâm lại buông một câu: "Là tâm bệnh."
Nghe câu trả lời đầy chất văn nghệ ấy, Hà Phương đứng hình, một lúc sau mới phản ứng được: "Chẳng lẽ..
là thất tình sao?"
Trình Hâm cười méo xệch.
Đến tình còn chưa thành, lấy đâu ra mà thất.
Cái khác biệt về quan điểm của thầy thể dục và thầy dạy các môn khác thể hiện rõ ở đây: Nếu bị thầy cô các môn khác phát hiện bạn yêu sớm, thể nào bạn cũng bị mắng té tát rồi bị bắt làm kiểm điểm, bị mời phụ huynh vân vân.
Thế nhưng bạn có thể thoải mái tâm sự chuyện thầm kín với thầy thể dục trẻ tuổi Hà Phương, bởi vì dân thể thao rất phóng khoáng cho rằng: Có "bồ" thể hiện bạn là đàn ông đích thực, đã bước vào một khung trời hoa mộng của những tháng năm lãng mạn thanh niên.
Thế nên Hà Phương nện lên vai Trình Hâm liên tục, ra vẻ đàn anh khuyên nhủ: "Còn tưởng chuyện gì to tát.
Nghe đây, có câu" thiên hạ thiếu gì hoa thơm cỏ ngọt ", hà tất phải cố chấp một ngọn cỏ dưới chân.
Đi, mau dậy tập luyện, tập luyện mệt, sẽ quên buồn, rồi đi ngủ một giấc thật ngon.
Ngày mai trời lại sáng, lại có một đoàn gái xinh xếp hàng dài dằng dặc tranh giành chú mày.
Xinh giai thế này, sợ gì không có người yêu, nhỉ!"
Khổ nỗi Trình Hâm chả thiết gái xinh, cứ khăng khăng muốn ngọn cỏ kia cơ.
Dù ai nói ngả nói nghiêng thế nào, hắn cứ nhất quyết giữ vững phong độ cùng tinh thần ủ rũ như mất sổ gạo.
Tạ Thế Kiệt ngày càng sốt ruột, bởi vì kết quả thi đấu cũng ảnh hưởng đến anh ta mà.
Hóng hớt Hà Phương xong, nghe về "tâm bệnh", Tạ Thế Kiệt cũng gặp Trình Hâm uyển chuyển khuyên lơn.
Nhưng phần vì ngại, phần vì chẳng biết đầu cua tai nheo thế nào mà những lời tỉ tê kia chỉ ngày càng vòng vo rồi cuối cùng đi vào ngõ cụt.
Tạ Thế Kiệt oán thầm vị cô nương nhà ai sao quá đỗi lạnh lùng tàn nhẫn, đang lúc nước sôi lửa bỏng lại nỡ nào đả kích đồng đội mình một cách hiểm hóc như vậy, đến nỗi hắn vùi đầu vào sầu muộn, buông thả cả tương lai! Anh Kiệt muốn tìm cô ta nói cho ra lẽ, nhưng chả biết cô nương kia là thần thánh phương nào, mà Trần Hân thường ngày hay đến chơi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Rốt cuộc, anh mò đến hỏi han Từ Tuấn Thưởng.
Nhận được tin Trình Hâm thất tình, Từ Tuấn Thưởng kinh ngạc, hỏi đi hỏi lại Tạ Thế Kiệt về các triệu chứng của con bệnh rồi nói: "Đừng lo, để đấy tôi xem sao." Rồi lập tức lôi Trình Hâm đến: "Hâm ca, mày tỏ tình với cậu ấy rồi ư?"
Trình Hâm nhìn Từ Tuấn Thưởng, lắc đầu: "Đâu có."
Từ Tuấn Thưởng quay sang Tạ Thế Kiệt từ xa đang ngóng về đây rồi nói: "Đội trưởng bọn mày bảo mày bị thất tình, tao cứ tưởng mày tỏ tình bị từ chối."
Trình Hâm ngửa đầu nhìn trần nhà thi đấu, cười buồn: "Còn chưa thổ lộ mà đã thất tình.
Mày xem đấy, cậu ấy hắt hủi tao.
Chắc bị hai thằng lớp 12 kia dọa sợ rồi."
Từ Tuấn Thưởng chợt cười: "Tao nghĩ chuyện này chưa hẳn đã xấu.
Cậu ấy giữ khoảng cách với mày, nghĩa là đã ý thức được rằng giữa con trai với nhau còn có một thứ tình cảm gọi là..
ờm.." trên mức tình bạn "."
Trình Hâm tiu nghỉu: "Thì thế đấy, cậu ấy sợ người khác nói ra nói vào."
"Nhưng mày tính, nếu Trần Hân chỉ xem mày là bạn bè không hơn không kém thì cần gì phải sợ, trừ phi.."
Nghe đến đây, Trình Hâm ngớ người, rồi ngẩng phắt mặt lên, kích động lúc lắc đầu, thét lớn: "Thật ư?"
Mọi người trên sân quay sang nhìn hai đứa.
Từ Tuấn Thưởng nhăn nhó: "Be bé cái mồm thôi! Tao nghĩ có thể Trần Hân đã..
nảy sinh tình cảm với mày, bởi vì nếu không thì" cây ngay không sợ chết đứng ", mày biết tính cậu ấy đấy, sẽ không quan tâm đến miệng đời đồn đại."
Trình Hâm toe toét: "Ý mày, ý mày là cậu ấy cũng..
mến tao sao!"
Từ Tuấn Thưởng xoa cằm: "Không thể nói chắc trăm phần trăm, nhưng rất có thể là thế đấy!"
"Tốt rồi, để tao đi hỏi cậu ấy, sẽ biết ngay!"
Từ Tuấn Thưởng sợ mất hồn, lao theo giữ rịt cánh tay Trình Hâm vừa xổng ra: "Bình tĩnh, bình tĩnh, Hâm ca, nghe tao này! Bây giờ Trần Hân đang hoang mang, nếu mày nóng nảy gặng hỏi, nhỡ cậu ấy sợ chạy mất thì sao?"
Trình Hâm khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ừ, mày có lý.
Chưa đến lúc, phải kiên nhẫn mới được!"
Lúc đầu chỉ là âm thầm săn sóc, về sau càng ngày càng tham lam, chỉ hận không thể chiếm lấy người ta ngay.
Thấy Trình Hâm như nắng rọi sau mưa, Từ Tuấn Thưởng yên tâm, tra sang chuyện khác: "Mà này, vừa rồi đội trưởng chúng mày nói đến chuyện dự tuyển năng khiếu thể thao gì đấy, thế mày định thi trường nào?"
Trình Hâm thở dài: "Chưa biết nữa.
Nói mày đừng cười chứ, tao muốn học cùng trường với Trần