Trận đấu diễn ra vào quá trưa.
Cả đội xuất phát từ lúc sáng sớm để đến nơi sẽ làm quen với sân đấu và còn có thể tập luyện một chốc.
Trận đấu này rất quan trọng đối với Tạ Thế Kiệt.
Nếu thắng, liền có một suất tranh giải ba chung cuộc.
Còn nếu thua, giấc mơ được đặc tuyển vào đại học của anh chàng phải dừng tại đây, đành thi năng khiếu thể dục bình thường.
Trái lại, đối với đa số thành viên của đội bóng, dù sao đây cũng là thành tích tốt nhất từ trước đến nay của trường.
Nếu như thua cũng chẳng hề gì, vẫn giành vị trí thứ sáu toàn tỉnh, thừa sức là một mốc son trong học bạ dự tuyển năng khiếu.
Trên đường đi, mọi người tỏ ra thoải mái.
Có người còn đề nghị huấn luyện viên hát một bài để cổ vũ tinh thần.
Hà Phương thường ngày tỏ ra nghiêm khắc, thế mà cũng đồng ý nghêu ngao.
Bầu không khí trên xe càng lúc càng sôi nổi.
Riêng mình Tạ Thế Kiệt vẫn nghiêm mặt, liếc nhìn đồng đội ầm ĩ rồi quay mặt ra cửa sổ.
Trình Hâm ngồi cạnh thấy thế, thở dài.
Tạ Thế Kiệt thì quá căng thẳng, những người khác thì có vẻ buông lơi.
Phải tìm cách dung hòa mới được.
Hắn vỗ vai Tạ Thế Kiệt: "Đang nghĩ gì đấy?"
Tạ Thế Kiệt hồi thần, nhìn hắn, lắc đầu: "Có gì đâu, chuyện thi đấu cả thôi."
Trình Hâm cười nói: "Đừng lo lắng quá, nhé."
Tạ Thế Kiệt gượng cười.
Trình Hâm thấy thế, cũng không biết phải nói gì.
Đến trưa, cả đội thay xong trang phục, khởi động trên sân.
Nhìn quanh không thấy Tạ Thế Kiệt, Trình Hâm bèn vỗ tay tập hợp: "Các cậu, lại đây, tôi nói cái này."
Mọi người tụ lại.
Trình Hâm nói: "Tâm trạng của mọi người đang rất thoải mái, thế là tốt.
Thoải mái một tí thì thi đấu cũng dễ chịu hơn.
Nhưng anh Kiệt hình như đang vác cả gánh lo cho chúng ta thì phải.
Đi vệ sinh hai lần rồi đấy."
Tất cả cười ồ.
Có người nói: "Anh Kiệt nôn nao quá rồi!"
Trình Hâm nói: "Nôn nóng cũng phải, bởi vì trận đấu ngày hôm nay quan trọng với nó thế mà.
Chúng ta đều là đồng đội, anh Kiệt là đội trưởng, lúc nào cũng tin tưởng mọi người.
Bây giờ là lúc nó cần chúng ta san sẻ nỗi lo này đấy.
Các cậu nói có phải không?"
Ai cũng gật đầu: "Anh Hâm yên tâm đi.
Chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Trình Hâm cười: "Ừ, đợi đến cuối giải, tôi sẽ khao cả đội một chầu ở Tinh Hồ."
"Ôi! Thật thế ư!" - Ai nấy hứng chí hẳn lên.
Tinh Hồ là nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố.
Dù toàn con nhà khá giả, thế nhưng mọi người cũng chẳng có mấy dịp đến đấy dùng cơm.
"Thật chứ lị! Tao mà lại hứa suông à?" - Đoán chừng Tạ Thế Kiệt sắp ra, Trình Hâm liền vỗ tay hai cái: "Tốt lắm! Chúng ta tập trung thi đấu nhé, cố lên!"
Hai tiếng "Cố lên!" vang dội đầy khí thế.
Cả đội hùng hùng hổ hổ.
Có người đang nhai kẹo cao su còn phun ra ngay, đi vứt để tranh thủ thời gian luyện tập.
Đúng như dự đoán, trận đấu không dễ xơi chút nào.
Đến vòng này thì gặp toàn đội mạnh cả, lại không cùng thành phố nên không biết gì nhiều về đối phương, có vỏn vẹn một video để nghiên cứu chiến thuật cũng chỉ mới quay vội quay vàng hôm vòng loại.
Lúc chạm trán, Trình Hâm mới thấy phong cách đối thủ với bọn Ngũ Chí Viễn chả khác biệt là bao, "tiểu xảo" rất nhiều, lại hay văng tục.
Trình Hâm may thay đã được trui rèn trong các trận đụng độ với "tiện nhân" kia, thế nhưng không phải cầu thủ nào trong đội Nhật Thăng cũng chịu đựng được thái độ khiêu khích trắng trợn của đối phương.
Con trai tuổi này thường nóng tính, hiệp 1 còn chưa kết thúc, suýt nữa đã đánh nhau.
Hà Phương nhanh chóng xin tạm dừng, tập hợp và an ủi các học trò đang giận dữ.
Trình Hâm lên tiếng: "Mọi người bình tĩnh đã nào."
Một đồng đội tức tối: "Bình tĩnh làm sao được hở anh! Bọn khốn ấy thật là quá quắt!"
Trình Hâm cười nhẹ: "Thế các cậu đã chơi bóng với Ngũ Chí Viễn chưa?"
Tất cả gật đầu.
Ngũ Chí Viễn trước kia từng là "ngôi sao" trong đội mà.
Bây giờ được Trình Hâm nhắc, mọi người mới nhận ra cách đánh của đối thủ lần này với của Ngũ Chí Viễn đúng là một khuôn.
Trình Hâm nói tiếp: "Cũng khá giống nhau, nhỉ.
Thế nhưng đây là thi đấu chính quy, bọn nó không dám lộng hành đâu.
Cùng lắm là trêu tức để ta xao lãng thôi.
Nếu chúng động tay động chân quá đáng, các cậu tìm cách làm to chuyện để trọng tài phát hiện chúng phạm lỗi.
Còn chúng văng tục thì coi như chó sủa đi, đừng thèm đếm xỉa.
Nhẫn nhịn một tí, rồi các cậu xem, ném rổ phạt thỏa thích thì thôi!"
Mọi người nghe nói thế, cảm thấy dễ chịu hơn, nở nụ cười.
Hà Phương vỗ tay: "Trình Hâm nói phải đấy! Cứ bình tĩnh, giữ vững phong độ!"
Biết được lối chơi của đối phương giống Ngũ Chí Viễn, lại quá rành rẽ đường đi nước bước của "tiện nhân" kia, Trình Hâm lập tức làm chủ tình thế, tung hoành trên sân bóng như chỗ không người.
Hắn thoăn thoắt chuyền bóng, nhận bóng, chạy ba bước, lên rổ, ghi điểm.
Khán giả vỗ tay ran ran không ngớt.
Hôm nay khán đài không đông, nhưng mọi người đều lưu lại ấn tượng đậm sâu với số áo 11 đội Nhật Thăng, cùng số với nhân vật Rukawa trong bộ tranh truyện Slam Dunk.
Trình Hâm đã chọn số áo này, vì hắn cho rằng chỉ có số áo của Rukawa mới xứng với soái ca là hắn.
Trận đấu trôi qua thuận lợi, đội Nhật Thăng chiến thắng thuyết phục với hơn 10 điểm.
Trình Hâm là cầu thủ xuất sắc nhất trận.
Trên đường về, mọi người hăng say tíu tít.
Còn Trình Hâm đã dốc sức trên sân, lúc này thấm mệt, lui về băng ghế cuối ngả lưng.
Tạ Thế Kiệt thấy thế, "xuỵt" một tiếng: "Nói nhỏ thôi, cho Hâm ca nó ngủ!" Tiếng ồn ào trong xe lắng lại, dù cả đội vẫn còn hăng say.
Trình Hâm chưa ngủ hẳn nên nghe thấy tất cả.
Trong lòng hắn lâng lâng một cảm giác khó tả, lần đầu được nếm trải trong đời: Thì ra cảm giác được sùng bái là thế này sao! Chắc là cũng giống như Trần Hân được tôn làm đại thần.
Chả trách ai cũng nỗ lực, muốn trở nên tài giỏi để được người ta trọng vọng.
Về thành phố, cả bọn kéo ngay vào quán buffet.
Mười mấy tên trai tráng đang đói cồn cào mặc sức xông pha làm chủ tiệm gần phát khóc.
Sau khi bầy hổ đói càn quét một lượt hết các món, các nhân viên chỉ dám dè dặt tiếp thêm nào rau trộn với cơm chiên.
Đám hổ nhỏ không vui, bảo rằng ăn như bò nhai cỏ.
Một đứa nói: "Thôi vậy, để bụng chờ anh Hâm dẫn bọn mình đi Tinh Hồ ăn!"
Hà Phương sán đến ngay: "Cái gì cái gì? Ai mà chịu chơi thế?"
Trình Hâm cười: "Em đấy! Em đã tuyên bố: Cuối giải sẽ khao cả đội một chầu ở Tinh Hồ.
Thầy đi luôn cho vui nhé!"
Hà Phương cười híp mắt: "Ừ! Thầy cũng được hưởng theo!" - Vào Tinh Hồ ăn mỗi bữa phải tiêu hơn nghìn bạc, giáo viên nghèo như Hà Phương kham không nổi, may có Trình Hâm mới có dịp thử một lần.
Tạ Thế Kiệt ngạc nhiên: "Hử? Chuyện đi Tinh Hồ là thế nào? Sao tao không biết?"
Một đứa kề tai kể lể tình đầu cho Tạ Thế Kiệt nghe.
Nghe xong, cu cậu rất cảm kích Trình Hâm, nâng cốc Sprite lên ôn tồn: "Xin lấy trà thay rượu, cảm ơn Hâm ca hôm nay đã dốc lòng tương trợ.
Sau này có gì cần đến, cứ gọi người anh em này một tiếng, dù nước sôi lửa bỏng cũng chẳng từ nan!"
Trình Hâm cười: "Kiệt ca đừng khách khí.
Cùng một đội với nhau, mình vì mọi người, mọi người vì mình."
Tạ Thế Kiệt gật đầu: "Lời ít ý nhiều, mọi người đều hiểu cả." - đoạn kéo vai Trình Hâm, nói rất chân thành: "Cám ơn mày nhé."
Trình Hâm chạm cốc: "Cùng phấn đấu chờ ngày cách mạng thành công!"
Tạ Thế Kiệt cười: "Cùng cố gắng!"
"Lúc ấy phải uống rượu mừng chứ không được lấy trà thay rượu nữa đâu!"
Tạ Thế Kiệt gật đầu thật mạnh: "Ừ!"
Đón Trình Hâm chiến thắng trở về, Trần Hân mừng quýnh.
Trình Hâm nhìn cậu, cười giòn: "Nhờ sức mạnh của cậu cho tôi cả đấy!"
Nghe thế, Trần Hân thẹn đỏ mặt: "Còn, còn một trận, nữa phải không?"
"Ừ, còn trận nữa là xong cả rồi." - Thật ra sau đó Trình Hâm còn phải chuẩn bị cho cuộc đặc tuyển năng khiếu, nhưng so với thi đấu thì có phần ít áp lực hơn.
Trần Hân gật gật đầu.
Trình Hâm