Lúc này vừa tan học tối, ký túc xá còn chưa tắt đèn, không khí các phòng vẫn còn xôm tụ.
Trên sân thượng trống không, gió đêm lồ ng lộng.
Trong tiếng rít gào của gió, hai người ôm hôn.
Cảm giác phấn khích đến tê dại buổi đầu đã qua đi, giờ đây Trần Hân có thể cảm thụ từng giây ngây ngất.
Cái hôn nồng nàn của Trình Hâm triền miên dịu ngọt, không mãnh liệt xâm chiếm, cũng không hời hợt qua loa.
Cả hai đắm chìm trong đê mê mật ngọt.
Lần này, Trần Hân không cứng đơ mà đã có vài phần chủ động, tuy động tác còn ngây ngô.
Trình Hâm vui lắm, m*t mạnh môi làm cậu giật mình, nhỡ cắn vào lưỡi hắn.
Trình Hâm rên một tiếng, hai đôi môi tách rời nhau.
Trần Hân lắp bắp: "Ối, xin, xin lỗi cậu." Thật ngượng chết!
Trình Hâm cười xòa: "Xem ra còn phải luyện tập nhiều."
Nói xong, hắn mổ nhẹ lên môi Trần Hân đánh chụt: "Được rồi, buổi tập luyện hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn lần sau."
Cái hôn đầy đam mê ấy đã theo cậu vào những giấc mơ.
Sáng hôm say tỉnh dậy, tim Trần Hân vẫn còn đập thình thình, và đầu óc lâng lâng vì cảnh mộng.
Rửa mặt bằng nước lạnh, cậu hít thở thật sâu vài lần để trấn tĩnh.
Tình yêu thi vị thật, nhưng nhiệm vụ học tập phải đặt lên hàng đầu!
Buổi trưa, đi tập bóng với Trình Hâm.
Lần này thì gặp Tạ Thế Kiệt trên sân và vài người đội bóng.
Thấy Trình Hâm, cả bọn nhào lên ôm vai bá cổ, có đứa đu lên người hắn không buông, còn Tạ Thế Kiệt thì vẫn vồ vập như thường.
Nhìn cảnh ấy, Trần Hân không khỏi nghĩ rằng mình đã quá đa nghi, giữa bạn bè đồng đội với nhau chính là như thế.
Trình Hâm cùng các bạn chia ra đấu đối kháng, Trần Hân chỉ ngồi xem.
Tạ Thế Kiệt và Trình Hâm mỗi người lĩnh một đội, trận đấu không kém phần kịch tính.
Trần Hân cũng bị lôi cuốn vào, quên mất mục tiêu mình đến nơi đây.
Trận đấu chưa xong, Trần Hân không nhịn được, phải đi vệ sinh.
Lúc bước ra, bất ngờ gặp lại người quen cũ.
Tiết trời dần ấm, nhiều học sinh chỉ khoác áo mỏng phía ngoài, thế mà Trương Diệp Huy vẫn một thân áo bông dày sụ, sắc mặt vêu vao, chậm rãi bước đi bên sân bóng.
Trần Hân đi đến: "Chào, chào cậu, đã lâu, không gặp."
Ngẩng lên thấy Trần Hân, Trương Diệp Huy cười yếu ớt: "Ừ.
Dạo này cậu khỏe không?"
Trần Hân gật đầu: "Cũng, không tệ.
Còn cậu, thế nào?"
Trương Diệp Huy cũng không giấu giếm: "Không ổn mấy.
Mới ra viện này."
Trần Hân hoảng: "Cậu, bị sao thế?" Lẽ nào Trương Diệp Huy cũng giống mình, bị nhiễm cúm lợn sao?
Trương Diệp Huy cười cười: "Cũng chẳng nghiêm trọng lắm.
Trong người có khối u, phải phẫu thuật cắt đi."
Trần Hân giật thót mình, gương mặt dại ra.
Cha cậu cũng vì ung thư mà chết, cụ thể tên bệnh là "u ác tính tiểu cầu".
Trời ơi! Trương Diệp Huy bị ung thư ư?
Nhìn mặt Trần Hân trắng bệch, Trương Diệp Huy cười, nói: "Không nghiêm trọng lắm đâu." Lúc phát hiện khối u, Trương Diệp Huy cũng xiết bao bàng hoàng sợ hãi.
Mười bảy tuổi, thanh xuân phơi phới, lại thình lình đối diện với án tử treo lơ lửng trên đầu.
Mãi đến khi bác sĩ bảo không phải u ác tính, cả người như được tái sinh.
Nghe Trương Diệp Huy giải thích xong, Trần Hân thở phào, nhỏ giọng: "Thế, thế thì tốt rồi.
Cậu, đang đi, đâu đấy?"
Trương Diệp Huy ngẩng đầu, nhắm mắt, tận hưởng ánh nắng ấm áp tưới lên khắp người: "Trong lớp hơi lạnh, tôi ra sân trường phơi nắng tí.
Còn cậu, sao lại đến đây?"
Trần Hân nói: "Đến, chơi bóng." Đúng ra là xem người ta chơi, nhân tiện giữ người.
Trương Diệp Huy gật đầu: "Ừ.
Chờ tôi khỏe hẳn, cũng muốn rèn luyện thân thể.
Sức khỏe quan trọng lắm."
Nghe nói thế, Trần Hân thấm thía nhận ra bản thân càng nên giữ gìn sức khỏe, cần chăm chỉ vận động nhiều hơn.
Cậu bồi Trương Diệp Huy đi dạo, cả hai tán gẫu những chuyện gần đây.
Trình Hâm đánh bóng xong, không thấy Trần Hân trở lại.
Hắn bước ra sân, thấy cậu đang đi cùng Trương Diệp Huy, mặt đanh lại, đi đến gọi: "Trần Hân."
Trần Hân quay đầu lại, thấy Trình Hâm đang vắt áo khoác lên vai: "Chơi, xong rồi à, thế nào?"
Trình Hâm nhìn Trương Diệp Huy, tỏ ra khó chịu: "Thắng.
Về thôi, vào tiết đến nơi rồi!"
Trần Hân liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tay.
Đúng là sắp vào tiết thật.
Cậu nói với Trương Diệp Huy: "Thôi, về nhé.
Đến giờ rồi."
Trương Diệp Huy gật đầu: "Ừ."
Trình Hâm rất bực dọc, thế nhưng cố nhịn, không nói gì, rảo bước bỏ đi.
Trương Diệp Huy bước đi chậm chạp, Trần Hân tế nhị, thả bước đi cùng, thỉnh thoảng lại nói vài câu.
Thấy Trần Hân bám riết lấy Trương Diệp Huy mà không đuổi theo mình, Trình Hâm tức điên lên.
Gắng chờ đến lúc cả hai chia tay ở cầu thang, hắn càu nhàu nói, giọng nhát gừng: "Nói gì mà dính lấy nhau riết thế?"
Trần Hân ngẩn ra, nhận thấy Trình Hâm không vui, đáp: "Cậu ấy, không được khỏe.
Tôi, tán gẫu, vài câu."
Đến lượt Trình Hâm ngạc nhiên: "Sao mà không khỏe?"
"Vừa, giải phẫu xong." Trần Hân cũng không muốn giải thích lôi thôi.
Chuyện có gì đâu mà bày đặt dỗi.
Trình Hâm liếc nhìn cậu, ừ một tiếng, rồi chẳng nói thêm gì.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Hân lấy xong thức ăn rồi, đang chờ Trình Hâm thì nhìn thấy Trương Diệp Huy đang bê khay đứng xếp hàng mãi đằng sau.
Cậu bèn đến cầm lấy khay của Trương Diệp Huy đưa cho Trình Hâm đứng trước, nhờ hắn mua thức ăn hộ.
Mặt Trình Hâm sa sầm, nhưng cũng không từ chối.
Bữa ăn ấy, có Trương Diệp Huy ăn cùng, sắc mặt Trình Hâm không được vui.
Trần Hân khá dè dặt, cậu cảm thấy tâm trạng bực dọc của hắn có liên quan đến Trương Diệp Huy.
Cơm nước xong, hai đứa gặp Tạ Thế Kiệt ở cửa căn-tin, Trình Hâm nhiệt tình chào hỏi.
Đột nhiên Trần Hân hiểu ra, hắn nhìn mình trò chuyện với Trương Diệp Huy cũng khó chịu như bản thân mình gặp Tạ Thế Kiệt vậy.
Kỳ thực hai bên chỉ là bạn bè mà thôi, cứ suy bụng ta ra bụng người mà bo bo giữ lấy thành kiến, ghen bóng ghen gió để làm gì!
Trình Hâm vẫn chưa hết dỗi, kéo Trần Hân lại nghiêm mặt dặn dò: "Sau này không được lui tới nhiều với thằng Trương Diệp Huy ấy nữa!"
Trần Hân kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn: "Tại, tại sao?"
Trình Hâm nói: "Dù sao cũng chả cùng lớp bọn mình, nếu nó cần giúp gì thì bảo bạn cùng lớp nó ấy!"
Trần Hân bảo: "Tôi, tôi cũng, không cố ý, chỉ, vô tình gặp, giúp cậu ấy, một tí, một tí thôi."
Trình Hâm suy nghĩ một chốc tìm từ rồi nói: "Ý tôi là, cậu thì không có ý gì với nó, nhưng nhỡ người ta lại có ý với cậu thì sao?"
Trần Hân gãi đầu, cảm thấy Trình Hâm lo xa quá, ở đâu ra nhiều nam sinh thích con trai như vậy.
Nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này, vì thế để Trình Hâm yên tâm, cậu gật gù: "Ừ, sau này, tôi sẽ, tránh."
Lúc ấy Trình Hâm mới hài lòng.
Trần Hân do dự một chút, nói: "Thế, thế còn cậu, với Tạ Thế Kiệt, thì sao?" Câu này cậu đã nín nhịn từ lâu lắm, vốn cũng không định thốt ra, nhưng nếu Trình Hâm nghi Trương Diệp Huy thì cậu cũng có quyền nghi Tạ Thế Kiệt chứ sao!
Trình Hâm vừa nghe câu ấy, hai mắt trừng lớn, sau đó phá ra cười: "Tôi không nghe lầm đấy chứ? Cậu bảo thằng Kiệt ca à? Ha ha ha!"
Hắn cười gập lưng, một lúc lâu không đứng thẳng được.
Trần Hân lẳng lặng nhìn chỗ khác, trên mặt nóng lên, thầm nghĩ: "Biết ngay thể nào cũng cười mình!" Cậu tức tối bảo: "Cười, cười cái gì?" Nói như Trình Hâm, hắn không có ý, nhưng chắc gì Tạ Thế Kiệt đã "trong sạch" chứ.
Trình Hâm cố lắm mới ngưng cười được: "Không không, chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu, thế mà lại nghi ngờ tôi với thằng ấy có quan hệ mập mờ! Thằng Kiệt còn" cao to đen hôi "hơn cả tôi nữa! Ha ha ha! Nhưng dù gì cũng là ghen, thật là cảm động!" Nói xong giơ tay vò mạnh đầu Trần Hân.
Chẳng trách mấy ngày trước mặt mày ủ dột, hẳn là thế thật mà.
Trần Hân ngượng ngập hất móng vuốt của hắn ra.
Ớt nào mà