Mấy phút sau, Tiểu Ninh hoàn tất thủ tuc.
Ly nước quế mật ong cũng đã uống xong.
Nó nhìn Lục Minh lí nhí.
"Tớ cảm ơn cậu!"
"Ừ, cậu thấy sao?"
"Đỡ hơn rồi! Nhưng tớ thấy hơi buồn ngủ!"
"Vậy cậu ngủ một chút đi! Tớ ở đây với cậu!"
"Ừ, nhớ 2 giờ gọi tớ nha!"
Bài tập còn nhiều, nó không muốn mất thời gian quá nhiều vào hai việc ăn với ngủ.
Hiểu được ý nó.
Lục Minh gật đầu.
"Ừm, cậu ngủ đi!"
Tiểu Ninh mệt mỏi, yên tâm về phòng.
Cô ngủ luôn một giấc.
Bên ngoài, Lục Minh đang giải toán.
Bài phương trình bậc hai một ẩn.
Dạng này đối với một hoc sinh chuyên toán như Lục Minh không có gì là khó.
Với lại, cậu cùng đã học qua.
Chỉ cần mười phút, cậu đã giải xong tất cả.
Lục Minh lấy vở Tiểu Ninh.
Cậu xem các bài Tiểu Ninh đã giải.
Bài nào sai, cậu lấy bút chì khoanh tròn làm dấu.
Lát nữa con nhỏ dậy, cậu sẽ giảng lại cho nó.
Mới đó mà đã 2 giờ.
Lục Minh nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Tiểu Ninh vẫn còn ngủ.
Trông nó rất mệt.
Thế là cậu không nỡ gọi.
Dù gì cũng không có nó để hàn huyên tâm sự.
Lục Minh rảnh rỗi, nhàm chán không có gì làm, bèn lấy chổi đi quét nhà cho nó.
Thôi, nó đã ăn hành đau như vậy.
Mình làm đươc việc gì giúp nó thì giúp.
Để nó có thời gian nằm nghỉ ngơi cho khỏe.
IKhi Tiểu Ninh thức giấc.
Đồng hồ đã điểm 3 giờ 30 phút chiều.
Nó mắt to, mắt nhỏ nhìn kĩ lại cho rõ.
Ối trời! Gần 4 giờ chiều rồi hả?
Giờ này mới ngủ dậy, chắc chuẩn bị ăn cơm chiều, chứ học hành gì nữa!
"Lục Minh đầu heo này! Đã dặn 2 giờ, thế mà không gọi mình dậy!"
Nó cau có bước xuống giường.
Định bụng sẽ la cho Lục Minh một trận.
Nhưng cửa phòng vừa mở, nó đã thấy Lục Minh đang...!lau nhà.
Mà lúc đó, Lục Minh cũng thấy nó.
"Cậu dậy rồi à?"
"Sao cậu không gọi tớ?"
Lục Minh chống cây lau nhà nhìn nó, mỉm cười.
"Mấy khi cậu được ngủ ngon!"
Thì ra là vậy! Là Lục Minh không nỡ gọi.
Mình thế mà trách nhầm cậu ấy.
Còn gọi là...đầu...
Ui!
Tiểu Ninh chợt đưa tay bụm miệng.
Ánh mắt nhìn Lục Minh mang theo ý hỏi: Cậu có nghe ai gọi đầu heo không?
"Có, tui có nghe bà gọi tui là đầu heo! Nhưng không sao, đầu heo mà được ở chung với người, biết chở người đi học..Thì heo đó cũng đã thành tinh, tiến hóa rồi! Tui rất vui! Nên Tiểu Ninh, bà đi tắm rửa đi! Sắp đến giờ hẹn rồi!"
Lục Minh dành nói một hơi dài.
Tiểu Ninh nhận thấy, nó cũng không còn gì để nói.
Nên...
"Hì...hì...vậy tui đi tắm nhen!"
"Ừ, nhớ tắm nhanh thôi.
Ở dưới bếp có ấm nước, bà nhớ pha cho ấm!"
Tiểu Ninh nhìn cậu cảm động muốn khóc.
"Thôi, thôi, trời nắng để cho yên! Bà đừng nhỉu mưa xuống mà trà sữa chiều không ai uống!"
Tiểu Ninh đang muốn khóc mà cũng phải bật cười.
Nó thầm hỏi: Không biết tên kia lấy đâu ra lắm lí lẽ?
"Vậy tớ tắm đây!"
"Ừ, đi đi!"
"Bye cậu!"
Bai gì chứ? Đi tắm mà cũng b..a..i!
Lục Minh chợt hiểu ra.
Cậu quăng cái chổi lau xuống sàn, rướng cổ quát to sau lưng nó.
"Bà dám đuổi tui hả?"
Đúng là, đồ qua cầu...rút ván.
4 giờ.
Tại quán Coffee and Chill".
"Sao Lục Minh và Tiểu Ninh chưa đến?"
"Bà hỏi tui rồi tui biết hỏi ai?"
Hoàng Dũng nhìn Lan Nhã càm ràm.
Cậu có ở chung nhà với hai đứa nó đâu? Làm sao biết được nguyên nhân cái hình với cái bóng đó đến trễ.
Hay là...tên họ Lục đó đổi ý không