Mặt trời dần khuất sau dãy núi.
Phản chiếu ánh đỏ vàng sáng rực một khoảng mây.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Trong sự giao thoa giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối.
Đống lửa giữa sân trường đã được đốt lên.
Lửa trại 26_3 năm nay chính thức bùng cháy.
Tiếng loa vang vang.
Học sinh các lớp dần tiến về trung tâm sân trường.
Tiến về bên lửa trại đang thắp sáng vòng tay bàn bè.
Bốn khối lớp, bốn vòng tròn.
Từ trong ra ngoài dần khép kín.
Âm vang bài hát Nối vòng tay lớn của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã thật sự thổi bùng thêm ngọn lửa.
Lục Minh đứng cạnh bên trái Tiểu Ninh.
Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ.
Vì cậu lo giữa rừng người thế này, nếu để lạc nhau, chắc cậu sẽ khóc.
Cứ mãi lo giữ người, Lục Minh không hề biết rằng, bàn tay bên kia của Tiểu Ninh đã bị đánh tráo người cầm.
Số là cậu cho chút lòng riêng nên cố tình sắp xếp Lan Nhã đứng cạnh Tiểu Ninh.
Ai dè, lúc ca hát hăng say, Hạo Kỳ đã đẩy Lan Nhã đi và thế chân vào chỗ đó.
Đây là cơ hội hiếm, Hạo Kỳ không muốn bỏ lỡ.
Cầm trong tay bàn tay ấm mềm mại, Hạo Kỳ thấy lòng ấm áp lạ thường.
Thế là, cậu thầm xiết chặt va xiết chặt thêm chút nữa.
Người ta có câu: Tham quá thì thâm! Nên chỉ một giây sau, Hạo Kỳ đã phải trả giá.
"Lan Nhã, cậu làm tớ đau!"
"Á..á.."
Đang ca hát và tập trung theo lời cô Tổng phụ trách.Tiểu Ninh nhận ra bàn tay bên phải bất ngờ bị đau.
Cô quay sang...
Gương mặt Hạo Kỳ cách mặt cô chưa đầy mười centimet.
Tiểu Ninh kinh ngạc một.
Lục Minh hoảng hốt mười.
Cậu bèn ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.
Đánh ánh mắt sang kẻ chủ mưu.
"Hạo Kỳ, cậu giở trò gì đó?"
"Tớ có giở trò gì đâu? Tớ...tớ..chỉ cầm tay...có chút xíu à?"
Ánh mắt Lục Minh càng đổi màu khi vừa nghe xong câu đó.
Cầm có chút? Một chút kiểu gì mà làm con gái người ta giật mình hả? Nếu không phải ở chỗ đông người như đêm nay.
Lục Minh đã đấm cho Hạo Kỳ một cái.
Tiếng la thất thanh của Tiểu Ninh đã thực sự thu hút mọi ánh nhìn.
Tiếng hát xung quanh chợt nhỏ dần.
Sau đó là sự xuất hiện của cô giáo chủ nhiệm.
Cả ba đứa không biết giải thích thế nào.
Lục Minh đành nói nói dối là mình dậm lên chân Tiểu Ninh.
Hạo Kỳ nhân lúc cô chủ nhiệm giáo huấn Lục Minh.
Cậu ta tranh thủ chuồn đi ngay.
Cậu lẩn vào một nơi cuối vòng tròn của lớp và thầm trách cho cái ngu của mình.
Vì giờ đây, cậu đang đứng kề bên lớp trưởng 9A2, một con nhỏ nổi tiếng chua ngoa, đanh đá.
Hạo Kỳ đưa mắt nhìn nó.
Nó cũng đưa mắt nhìn Hạo Kỳ.
Sau đó, một cái cây được chìa ra.
"Cầm vào đó!"
Con kia hất cằm ra lệnh.
Mà Hạo Kỳ cũng bỉu môi tỏ ý: Tao không thèm nắm tay mày!
Sau giờ sinh hoạt tập thể toàn trường.
Đêm diễn văn nghệ các lớp chính thức bắt đầu.
Sân khấu được trải ra từ những tấm bạt.
Học sinh toàn trường trật tự ngồi trước sân khấu.
Lửa trại được thắp sáng thêm.
Dàn nhạc phục vụ đêm hội cũng đã sẵn sàng.
Tiết mục mở màn là điệu múa Trống cơm (dân ca bắc bộ) của tập thể lớp 9A2.
Làn điệu dân ca ngọt lịm nhưng để lại là cả nỗi suy tư.
Khiến Tiểu Ninh càng nhìn, càng mê nhưng lòng cũng ngổn ngang như tơ vương vấn.
Lục Minh thấy con nhỏ ưu tư.
Tay cậu liền tìm tay Tiểu Ninh.
Cậu bóp nhẹ trấn an.
"Cậu thích?"
"Ừ, nó hay quá!"
"Để tớ tải về máy cho câu!"
"Ừ."
Sau tiết mục múa của 9A2 là màn song ca của lớp 9A1.
Tiếng bạn nữ dẫn chương trình đã vang lên.
"Sau đây là màn song ca Lục Minh và Bạch Tiểu Ninh lớp 9A1 với bài hát Tạm biệt nhé. của Lynk Lee-Phúc Bằng."
Dưới ánh lửa bập bùng, giai điệu bài hát dần vang lên.
Lục Minh tay trong tay đưa Tiểu Ninh ra sân khấu.
Ánh mắt dịu dàng của cậu nhìn vào Tiểu Ninh.
Đúng chuẩn một nam thần áo trắng bước ra từ