15 phút sau, con ngựa sắt cũ của Lục Minh cuối cùng cũng đưa hai người về tới nhà.
" Cậu về thay đồ rồi qua ăn trưa!"
"Ò."
Mẹ tui đi công tác một tuần.
Nói thế để các bạn hiểu: Tui phải ăn nhờ, ngủ đậu tại nhà Lục Minh bảy ngày.
Còn ba mẹ hắn, cùng công tác chung tại Bệnh viện thành phố.
Ba hắn là Viện trưởng, mẹ hắn là Trưởng khoa tim mạch.
Nên hằng ngày họ đều bận như vậy.
Mang tiếng là gửi ba mẹ hắn chăm sóc.
Thật ra, là hắn mới đúng.
Công bằng mà nói hắn rất giỏi.
Cái gì hắn cũng biết làm.
Như hiện giờ, hắn đang nấu ăn, còn tui thì nhàn nhã cắn táo, xem tivi.
Ăn chực nhà người ta mà ngồi không như vậy cũng kì.
Nhưng khi tui mó tay vào phụ hắn.
Thì...
"Cậu ra ngoài đi!"
Lục Minh thẳng thừng khướt từ lòng tốt.
Con nhóc đó mà biết làm gì! Ở đây, chỉ tổ ngán tay, ngán chân cậu.
Rủi nó băm hành, hành không nát mà văng dao trúng đầu cậu thì sao!
"Ra ngoài mau!"
"Đi thì đi, sau này đừng nói tớ không giúp cậu!"
"Không rảnh!"
Thôi được, không cho thì không làm! Bản cô nương mừng còn không kịp.
Ngồi chơi xơi nước chờ ăn không tốt hơn sao!
Chờ lâu miệng hơi nhạt.
Sẵn còn ba quả táo trong đ ĩa.
Tiểu Ninh đưa tay qua...
"Tiểu Ninh, cậu đừng ăn nhiều táo quá, để bụng ăn cơm!"
"Biết rồi!"
Quả táo trả về chỗ cũ.
Năm phút sau.
Lục Minh cởi chiếc tạp dề, nhìn người đang cười híp mắt ngoài kia.
Không biết lại đang xem thứ ngu ngốc gì?
"Nào, ăn thôi!"
"Đến ngay!"
Tiểu Ninh quăng remote tivi, biến nhanh vào phòng ăn.
"Wao, Lục Minh, cậu giỏi thật á!"
Một bàn thức ăn, có cá, có thịt, có canh, lại thêm đ ĩa rau luộc.
Bày biện bắt mắt.
Mùi vị rất thơm.
Đặc biệt, có món mà Tiểu Ninh cô rất thích: Sữa chua hạt đác!
Tiểu Ninh nhìn ly sữa chua.
Cảm động dâng lên một bụng.
Bèn liếc mắt về người đối diện.
Hắn đang nhàn nhã bới cơm.
Cô định nói tiếng cảm ơn cho phải phép.
Dù gì món sữa chua đó, cũng là phần quà hắn chuẩn bị riêng cho cô.
"Không cần cảm ơn! Cậu ngon miệng là được!"
Tiểu Ninh ngây ngốc nhìn thẳng vào Lục Ninh.
Miệng há to mà chẳng nói được lời nào.
Hắn vừa mới từ bụng cô chui ra sao? Biết ý nhau thế!
"Nhìn đủ chưa?"
Chắc bây giờ mới thấy cậu đẹp trai, tài giỏi hơn tên mặt trắng kia? Nhìn bảng mặt ngốc nghếch của Tiểu Ninh, Lục Minh hãnh diện: Đúng là chuẩn soái ca nhà họ Lục!
"Cậu thì có gì hay mà nhìn!"
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lục Minh.
"Thế hai mắt ai vừa dán vào đây!"
Lục Minh quay ngược ngón trỏ chỉ chỉ vào gương mặt điển trai của mình.
"Ý cậu nói mắt tớ á?"
"Ở đây chỉ có tui với bà!"
"Lục Minh, cậu đừng có mà tự luyến!"
"Với đẳng cấp này, bà thấy có đáng không?"
Lục Minh đứng thẳng lên tạo dáng, khoe tí nhan sắc trước mặt con nhỏ.
Việc này nên làm mà.
Để nó thấy, cậu là duy nhất!
Kim cương gần tay không nắm, cứ chạy đi tìm cục sắt, cục chì.
"Lo ăn đi! Cơm nguội hết rồi!"
Tiểu Ninh đuối lý, bực bội chuyển hướng.
Reng...reng...
Không biết ai giờ này còn phá đám.
Trời đánh còn tránh miếng ăn.
"Cậu mở cửa đi!"
"Đây không phải nhà tớ!"
Nó không liên quan.
Khách ai người ấy tiếp.
Lục Minh hết cách, húp thêm miếng canh, quăng muổng đứng dậy.
Màn hình hiện lên một gương mặt.
Lục Minh thoáng bối rối.
Cậu quay ngược vào trong, ra lệnh cho kẻ đang cắm đầu vào ăn.
"Ra mở cửa, nói tớ không có nhà!"
"Sao phải nói dối?"
"Đó không phải việc của cậu!"
"Vậy tớ không đi!"
Thôi nào bà cô! Bà làm ơn làm phước đuổi người hộ tui cái.
Chứ để con nhỏ kia vào đây là tiêu...đời trai của tui.
"Tiểu Ninh ngoan,