Sau cú chụp nhái.
Nhìn chiếc áo phông trắng dính đầy bùn đất, Tiểu Ninh vẫn còn tức mấy con cào cào.
Mấy nhóc mà để chị thấy lần nữa.
Chị không cho mấy nhóc vào bì thì chị không phải là Bạch… Tiểu… Ninh!
Lục Minh lo phủi cỏ, lau bùn cho con nhỏ.
Tuy không có nhìn lên nhưng cậu cũng biết được con nhóc đang cay cú.
Vì cậu nghe được hơi thở nặng nề của nó.
Ngước lên, thấy chiếc áo phông trắng của nó có vẻ ướt khá nhiều.
Cậu bèn xoay lưng cởi phăng chiếc áo đang mặc trên người đưa sang cho con nhỏ ở phía sau.
“Cậu qua hàng lau bên kia thay gấp ra!”
Ai lại đi mặc áo con trai bao giờ? Tiểu Ninh lưỡng lự chưa muốn cầm.
“Nhanh!”
“Nhưng áo tớ…ướt có chút thôi.
Nắng lên khô nhanh ý mà!”
“Nghe lời tớ.
Không về nhà cậu sốt nữa đó!”
Nghe đến sốt.
Tiểu Ninh cũng thấy sợ.
Nó bèn dứt khoát cầm áo Lục Minh đưa nhắm hàng lau bờ kênh thẳng tiến.
Đi được hai bước con nhỏ lại dừng chân.
Nó ngoái cổ nhìn Lục Minh.
“Thế cậu…mặc gì?”
“Áo da!”
Tiểu Ninh còn đang suy nghĩ, chiếc áo da mà Lục Minh mang theo định mặc là loại áo như thế nào đã nghe cậu ta quát lớn.
“Nhanh lên!”
Nó bèn nhanh chân đi thực thi nhiệm vụ kẻo lỗ tai nhỏ của nó bị đau nhức khi nghe Lục Minh giảng đạo.
Năm phút sau, nó trở lại.
Trên người đã có một chiếc áo mới.
Chiếc áo có dòng chữ: ‘love you’ của Lục Minh.
Mà Lục Minh cũng đã ra xe lấy chiếc áo khoát hoodie màu hồng của Tiểu Ninh mặc vào.
Nên khi Tiểu Ninh quay lại, thấy Lục soái ca của bọn fan nữ đã thành…cô thiếu nữ.
Nó phải công nhận Lục Minh rất dễ thương.
Nếu như cho cậu ta làm con gái chắc cũng thuộc hàng hot girl.
Trông thấy vẻ mặt đang si mê của con nhỏ, Lục Minh bước tới kéo sụp chiếc mũ vành của nó.
“Còn muốn bắt bọ rùa nữa không?”
“Còn, còn chứ!”
“Đừng nhìn nữa, đi thôi!”
Lục Minh giơ bàn tay mình về hướng Tiểu Ninh.
Con nhỏ hiểu ý đặt bàn tay mình lên đó.
Hai đứa mỉm cười nhìn nhau rồi cùng đi bắt bọ.
Tới một đám ruộng, Lục Minh tinh mắt thấy chú bọ rùa dưới lá lúa.
Cậu cúi người bắt nó.
“Đây, bọ rùa đỏ cho cậu!”
Tiểu Ninh hí hửng xòe bàn tay.
Một chú bọ rùa màu đỏ có mấy chấm đen đang nằm giữa bàn tay nhỏ của nó.
Ánh mắt con nhỏ sáng lên thích thú.
“Wao, nó đẹp lắm!”
Lục Minh: Đúng là trẻ nhỏ!
“Mau bắt cho tớ thêm đi!”
Lục Minh vì sự ngưỡng mộ của nó với lũ bọ rùa mà vui lòng bắt thêm cho nó vài con bọ rùa màu vàng, bọ rùa sáu chấm.
Thoáng thấy con bọ đuôi kim làm tổ dưới đất nơi gốc lúa.
Lục Minh đưa tay bắt luôn cho Tiểu Ninh.
Nhìn lũ bọ rùa đã có trong chiếc lọ nhỏ, Lục Minh ngước mắt nhìn con nhỏ.
“Bọ rùa đủ rồi!”
“Chưa, cậu bắt thêm đi!”
“Để nó ăn rầy, rệp và sâu non cho lúa chứ!”
“Thật à?”
“Ừm, bọ rùa trưởng thành và cả ấu trùng cuả nó đều có thể ăn lũ chuyên phá hoại lúa!”
Như vậy đây là loài côn trùng thiên địch cần phải bảo vệ! Nhìn con bọ nho nhỏ nhưng hữu ích cho đồng ruộng nên con nhóc suy nghĩ đắn đo rồi gật đầu đồng ý với Lục Minh.
Lâu lâu mới có một ngày.
Đã bỏ công ra đây, Lục Minh muốn cho con nhỏ biết, thế giới côn trùng trong quyển sổ nhỏ của nó còn ít ỏi như thế nào.
Cậu lại nắm tay Tiểu Ninh đi thêm về phía trước.
Ở những đám lúa, có bờ thấp và sình, nước trong chân ruộng theo đó chảy ngược ra ngoài.
Lục Minh lo sợ Tiểu Ninh ham lũ bọ rùa trong lọ, không tập trung nên nhắc.
“Em cẩn thận dưới chân chút! Chứ không anh mặc áo da mà về nhà thật!”
Áo da, áo thịt gì đó mà Lục Minh đề cập, con nhỏ không mấy quan tâm.
Bởi trong tâm trí của nó giờ đây chỉ có thế giới nhỏ côn trùng trong tay nó.
Nào cào cào, nào bọ, nó ngắm còn chưa chán.
Rảnh đâu lo áo, lo quần cho Lục Minh.
Người phía sau cứ mặc cho Lục Minh dẫn đi.
Người phía trước vừa đi vừa dán mắt tìm kiếm xung quanh.
Đang đi, Lục Minh chợt ngồi xuống.
Làm con nhỏ phía sau chúi xuống, úp luôn cái mặt vào lưng cậu ta.
Nó đau, đưa tay đấm luôn cho Lục Minh phát vào lưng.
Đương không bị nó cho ăn đánh, Lục Minh quay mặt, trưng cho con nhỏ bộ mặt khó ở.
Cậu vừa rồi thấy con bọ cánh cứng