Giờ trưa, Lục Minh loay hoay trong bếp nấu ăn.
Tiểu Ninh nằm dài trên bàn chờ món.
Hôm nay, không biết Lục Minh nấu món gì mà mùi bay thơm phức.
Hương vị của món ăn đánh thức mọi giác quan trên người con nhỏ.
“Ê, có món mới à?”
“Ừ.”
“Là gì thế?”
“Bí mật!”
Lục Minh đưa ngón trỏ chắn ngang miệng.
Ý bảo nó im lặng.
Tiểu Ninh mất hứng.
Nó lại nằm tiếp xuống bàn.
Năm phút sau, một bàn thức ăn ngon đã bày biện đẹp mắt xuất hiện trước mặt nó.
Gồm có bốn món.
Canh sườn heo bí đỏ, thịt sườn xào chua ngọt, đ ĩa rau muống xào tỏi và còn có một đ ĩa gì đó tay chân lởm chởm.Tiểu Ninh lần đầu mới thấy.
Được rán vàng ruộm rất ngon.
Tiểu Ninh rất muốn ăn nhưng nó mới để đôi đũa lên đ ĩa đã ngừng lại.
Nó nhìn người đối diện.
“Món này là gì vậy?”
“Cào cào chiên giòn!”
“Gì á?”
Lục Minh không trả lời nữa.
Cậu nhìn vào ánh mắt đang kinh sợ của con nhỏ, hất hất cằm lên phòng khách.
Như vậy, Tiểu Ninh đã hiểu rõ câu trả lời trước đó của Lục Minh.
Nó đứng phắc dậy.
Trừng cặp mắt to đen lên.
“Cậu dám thịt mấy đứa nhóc đáng yêu của tớ hả?”
“Ừ, nhiều mà.
Cả trăm con mình làm sao hết!”
Lục Minh phụ thêm ít câu.
Cậu sợ nói không được nhiều, con nhỏ sẽ chưa tức.
“Tớ bắt nó về sưu tầm.
Ai cho cậu thịt!”
“Cào cào ăn rất bổ dưỡng.
Món này chỉ có ở các nhà hàng lớn! Mà nghe nói đắt lắm! Chỉ đại gia mới đủ tiền ăn!”
Lục Minh trưng bộ mặt thảm, đáng thương ra cho nó xem.
Tiểu Ninh thấy tội nên thở hắt ra đành bất lực ngồi xuống.
“Thích món ăn kiểu đại gia thì ăn hết đi!”
Nó đẩy cái dĩa lúc nhúc cẳng chân qua trước mặt Lục Minh.
Liếc thấy bản mặt tức nhưng cố nuốt cục tức của con nhóc, Lục Minh cười to.
Con nhỏ lườm cậu một cái, quay mặt không thèm chấp.
Cười đủ rồi.
Chọc nó cũng đủ rồi.
Lục Minh lại đẩy cái đ ĩa vàng suộm ấy về lại trước mặt Tiểu Ninh.
“Đùa cậu thôi! Là tép rang đó.”
Mình đâu có sở thích ăn côn trùng chứ! Con nhỏ này thiệt tình, chẳng hiểu ‘người yêu’ của nó gì hết trơn!
Con nhỏ nghe tép rang thì mặt tức thì hết vậu vọ.
Nó bê cái đ ĩa lên kiểm tra kĩ.
Ờ, là tép thât!
Cũng tại mấy cái chân nhỏ xíu và đùm râu của chúng nó làm mình tưởng chân của bọn cào cào!
“Thôi ăn cơm đi! Nguội hết cả rồi!”
Lục Minh gắp miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén cho Tiểu Ninh.
Nó nở nụ cười ban ơn rồi ngồi ăn cơm vui vẻ.
Rửa bát xong, Lục Minh thong thả đi lên nhà.
Trên ghế salon nhỏ, bên miếng xốp trắng có đàn cào cào đang bay, Tiểu Ninh đã ngủ.
Lục Minh nhìn gương mặt trắng trẻo thanh thoát của con nhỏ.
Cậu mỉm miệng cười.
Ngủ nha em yêu! Anh đi kiếm thêm cho em vài con nữa đây!
Sẵn làm thì làm cho đu đủ một chút.
Có thêm chú bướm hoa sặc sỡ sắc màu, bộ sưu tập sẽ lung linh, sinh động hơn.
Gần hai tiếng sau, khi Lục Minh quay lại.
Tiểu Ninh đã ghim thêm hàng chục con cào cào lớn nhỏ.
“Cậu đừng ghim cào cào nữa! Qua đây, tớ có cái này hay hơn nè!”
Con nhỏ quăng cây kim trở lại khay.
Nó bước lại gần Lục Minh.
Cậu ta mở ra cái hộp nhỏ.
“Wao!”
Tiểu Ninh kinh ngạc khi thấy con bướm sặc sỡ sắc màu nằm trong chiếc hộp.
Chưa hết, Lục Minh lại cho nó xem trong chiếc lọ nhỏ có con bọ hung màu xanh và vài con ong nhỏ.
Dưới trời nắng xế, hai đứa lại cúi đầu cặm cuội làm tiêu bản.
Theo sự hướng dẫn của Lục Minh,Tiểu Ninh đã thành công ghim con bọ hung có màu xanh bóng rất đẹp lên miếng xốp.
“Cậu bắt con bọ hung ở đâu vậy?”
Đẹp lắm! Nó muốn bắt thêm.
Lục Minh đưa mắt nhìn con nhỏ.
Hơi đắn đo.
Không biết con nhỏ có…ói cơm trưa không? Nhưng thấy vẻ mặt ham học hỏi của nó.
Cậu nói luôn.
“Trong đống phân bò á!”
“Cái gì?”
Nhanh như cắt, con nhỏ lia ánh mắt xuống hai bàn tay Lục Minh.
Nó chằm chằm nhìn xem ở đó có xót lại chút phân bò nào không?
“Yên tâm! Tớ rửa sạch sẽ hết rồi!”
Lục Minh đưa tay vò vò lên mái tóc đen của nó.
Rồi cậu lại xòe ra trước mặt Tiểu Ninh.
“Đấy thấy chưa?”
Tiểu Ninh tức giận.
Con nhỏ cúi đầu táp luôn vào bàn tay đang xòe ra đó.
Không có đau gì! Còn thua bị ong đốt!
Nhưng cắn lâu thì thấy cũng hơi đau.
Lục Minh bèn thong thả nói.
“Tay đó vừa lôi bọ hung từ đống phân ra luôn!”
Tiểu Ninh nhả ra