Mới đó đã cuối tháng Tư.
Tháng năm, tháng của mùa thi đã đến.
Trên sân trường, hòa chung cùng sắc tím hoa bằng lăng là màu đỏ tươi của những chùm hoa phượng vĩ.
Những cánh hoa đỏ mong manh như xác pháo làm tụi con gái say mê.
Giờ ra chơi, dưới những gốc cây phượng già, tụi nó tụm năm tụm bảy nhặt cánh hoa ép thành bươm bướm, chuyền tay nhau quyển sổ nhỏ làm lưu bút ngày xanh.
Phái nữ Lớp 9A1 cũng vậy.
Chỉ cần thầy, cô giáo khuất sau cánh cửa lớp, những cuốn sổ nhỏ lại chuyền tay.
Thoáng thấy Lục Minh ngồi thư thả cuối dãy bàn.
Lan Nhã đã đẩy quyển sổ tới ngay trước mặt.
“Cậu ghi cho tớ nhé!”
“Ghi gì?”
“Thì cậu muốn ghi gì ghi! Miễn sao lưu lại bút tích của Lục soái ca là được!”
Lục Minh nhìn quyển sổ có bìa xanh đỏ tím vàng, cậu không thèm mở.
Cậu hờ hững liếc nhìn Lan Nhã.
“Chuyển đứa khác đi! Tớ không hứng!”
Một câu của Lục Minh rất nhanh làm tan nát trái tim nhỏ của nhiều cô gái trong lớp muốn có nét bút kỉ niệm của soái ca.
Bao nhiêu hân hoan trong lòng chờ đợi giờ đổi lại chỉ là ánh mắt: Sơ tui ra! của Lục lạnh lùng.
Tụi nó không cam tâm nên quay sang nhờ vả Tiểu Ninh.
Cô gái nhỏ có quyền lực trong lòng Lục Minh.
“Tiểu Ninh, cậu xin giúp bọn tớ đi! Làm ơn mà Lục phu nhân!”
Đứa đẩy đứa xô làm Tiểu Ninh lắt lư như con lật đật.
Lục Minh thấy xót và cũng vì ba tiếng ‘Lục phu nhân’ mà tụi con gái vừa dành cho Tiểu Ninh.
Cậu quyết định quay xe làm vịêc tốt.
“Thôi, dồn hết đem lại đây!”
Vèo…vèo…
Mới một giây đã có một chồng sổ xuất hiện trước mắt Lục Minh.
Cậu nhìn rồi thầm đếm.
Có những tới hai mươi tám quyển.
Cậu nhớ rõ ràng, lớp cậu chỉ có mười lăm bạn nữ, kiếm đâu ra từng ấy cuốn sổ?
Lục Minh giở xem tên từng đứa.
Cậu phát hiện ra: mười bốn đứa còn lại là của lớp 9A2, 9A3.
Tụi này đúng rảnh! Nỡ đem người lớp mình đi trưng bày cho lớp khác! Cậu chống tay lên hông nhìn khắp một lượt bọn con gái.
“Ai đưa hộ sổ lớp khác?”
“Không phải tớ!”
Hai mươi tám bàn tay đưa lên từ chối.
Ô hay, vậy sổ từ bàn cậu đẻ thêm ra à?
“Là tớ!”
Cùng với giọng nói ngọt lịm tựa mía lùi, Tiểu Ninh đứng lên nhìn thẳng vào Lục Minh.
“Cậu có ghi không?”
“OK, cho tớ ba phút!”
Dù không thích nhưng Lục Minh phải vui vẻ ngồi ghi lưu bút cho mấy đứa con gái.
Cậu không thể để Tiểu Ninh có danh không phận, mất uy bà Lục trong đám trẻ trâu kia!
Nhưng lưu bút Lục Minh ghi cho tụi nó lạ lắm! Hai mươi tám quyển sổ là hai mươi tám cái mặt cười theo phiên bản Lục Minh.
Mấy đứa con gái nhìn nhau.
Cùng cầm sổ đưa Tiểu Ninh xem và bày ra gương mặt mắc đền cô: Chuyện tốt thằng bồ bà làm á!
Tiểu Ninh: Gì nữa đây? Làm ơn bị mắc oán à?
Cô quét ánh mắt hờn dỗi qua lũ bạn.
Sau đó cúi đầu nhìn một loạt hai mươi tám cái mặt cười kì lạ.Tiểu Ninh bật cười thành tiếng.
Lan Nhã thay mặt fan nữ nêu lên bất bình.
“Ý gì đây?”
“Hi…hi…Tớ thấy hay mà! Những lúc mấy cậu buồn có thể mở ra xem!”
Tụi gái đành bất lực thu hồi quyển sổ rồi cất vào balo với vẻ mặt: Có còn hơn không!
Nhưng có một điều mà tụi nó không để ý.Trong mỗi mặt cười của Lục Minh đều có kí hiệu ‘m n’ thay hai con mắt, chữ ‘t’ thay cho sóng mũi và chữ ‘l’ viết ngang theo khuôn mặt hơi cong về bên phải.
Đó là những phụ âm đầu trong tên hai đứa nó.
Chuyện ghi lưu bút kì lạ của Lục Minh cuối cùng cũng nhanh chóng nổi lên như cồn.
Bay khắp mọi nơi, tiếng đồn vang trong lớp, tiếng bay ra bên ngoài.
Và nhanh chóng có mặt ở bàn giáo viên.
Khi thầy Vân vừa ngồi vào bàn đã thấy ngay cái mặt cười đập vào mắt.
Thầy cầm lên, chỉ hai giây sau đã nghe tiếng thầy hỏi.
“Ai ghép tên Lục Minh và Tiểu Ninh vô đây?”
Ba mươi mấy đứa học sinh, ngoại trừ chủ nhân của bức vẽ, đều kinh ngạc.
Lập tức có tiếng mở balo và quyển sổ lưu bút nhanh chóng được chuyền nhau kiểm chứng.
Thấy rõ bức vẽ, tụi con trai 9A1 thầm bái phục Lục Minh: Quá thâm!
Trưa đó tan trường, trong ánh nắng vàng rực trời hoa phượng đỏ.
Hoàng