Những ngày sau đó, sức khỏe của Tiểu Ninh đã khá hơn.
Bạch Nguyên luôn ở bên cô con gái nhỏ không dám rời nửa bước.
“Con gái, mẹ lấy cháo con ăn nha!”
“Dạ mẹ!”
Tiểu Ninh nhìn mẹ múc từng thìa cháo ra bát.
Nó chợt nhớ Lục Minh.
Ở lần bệnh trước, người vừa thổi vừa bón cho nó từng thìa là cậu ấy.
Mỗi lần như thế, nó đều bắt gặp nụ cười hạnh phúc trong đôi mắt của Lục Minh.
Cậu ta còn biết nói mấy câu ngọt ngào để dỗ ngọt nó ăn ngon nữa.
“Tiểu Ninh ngoan! Em ráng ăn nhiều vào để nhanh khỏe, về đi học với anh nha!”
Lúc đó, nó vừa hả cái miệng nhỏ ra nuốt lấy ngon lành từng thìa cháo, vừa lén đưa mắt nhìn trộm Lục Minh để xem tiềng ‘anh’ và ‘em’ kia của cậu ta có thuận miệng gọi không hay chỉ là gượng ép.
Và Tiểu Ninh đã rất vui khi phát hiện ra rằng: Lúc nói những từ đó, Lục Minh rất tự nhiên và cũng rất chân thành.
Nó cũng hiểu từ’ em’ và ‘anh’ đó thân thiết như thế nào! Nên thoáng nó cảm nhân hai gò của mình đang nóng dần lên.
Trong lúc, nó còn chưa biết xử lí sao đã nghe Lục Minh hỏi.
“Em sốt nữa à?”
“Đâu có!”
“Sao hai má em lại đỏ thế kia!”
Nó vội đưa hai bàn tay lên che ngay lại.
Và không quên bĩu môi, nguýt Lục Minh một cái.
Giờ đây cũng là mùi cháo như ngày ấy.
Nhưng Tiểu Ninh lại thấy chát ngắt, không muốn ăn!
Mắt nó cứ ngu ngơ lạc vào khoảng không vô định.
Bạch Nguyên thấy mà đau xót.
Cô lựa lời khuyên nhủ động viên con gái.
“Con gái ngoan của mẹ, con phải ráng ăn để mau chóng khỏe mạnh.
Khi Lục Minh về, thằng bé mới vui!”
Câu động viên của Bạch Nguyên là động lực, là liều thuốc bổ kịp thời giúp Tiểu Ninh hồi phục sức khỏe một cách thần kì.
Con bé ăn ngoan miệng hơn và cười nói cũng nhiều hơn.
Tất cả bác sĩ, y tá trong phòng cấp cứu ai cũng mừng cho con bé.
Nhưng có lẽ người mừng nhất là Bạch Nguyên.
Ngoài ra, lần này còn có thêm một người đàn ông khác nữa.
Đó là Hàn Dương.
“Hôm nay, con thấy trong người thế nào? Có khoẻ hơn không?”
“Da, con thấy khỏe hơn nhiều chú ạ!”
Tiểu Ninh giương đôi mắt to đen mỉm cười nhìn Hàn Dương.
Trong đôi mắt nó, vừa có chút cảm động và mang ơn trước tình cảm Hàn Dương dành cho nó, vừa có chút tò mò khi bắt gặp ánh mắt ân cần lo lắng thái quá dành cho nó của Hàn Dương.
Qua ánh mắt ấy, nó vừa thấy cả một tình thương ấm áp, bao la, vừa thấy được trong đó cả sự khắc khoải âu lo.
Cứ như ánh mắt của ba Lục Minh khi nhìn cậu ấy.
Tiểu Ninh lại rơi vào mơ: Nó mơ nó đã có ba.
Trong phòng Viện trưởng Lục Hùng.
“Bạch Nguyên, kết quả xét nghiệm của Tiểu Ninh đã cho thấy có khối lượng lớn bạch cầu có ở trong máu con bé!”
“Nhanh như vậy ư?”
“Ừ, em chuẩn bị tâm lí! Chiều tiến hành xét nghiệm tủy của em và con bé có hợp nhau không? Sau đó, bệnh viện sẽ tích cực tìm phương án phẫu thuật khi cần!”
Từ phòng bác sĩ Lục Hùng đi ra.
Bạch Nguyên như kẻ vô hồn.
Tai cô mất đi thính giác.
Hàng ngàn bước chân qua lại đang vội vã ở nơi đây thế mà cô chẳng nghe được gì.
Cô lang thang ra hàng ghế đá.
Nặng nề thả người xuống cạnh gốc bàng già.
Cô biết, tủy cô khó có thể mà thích hợp.
Bởi