Đôi chân gầy gò đột nhiên bộc phát sức mạnh ngoan cường, Diệp Dao hưng phấn chạy vòng vòng trong rừng trúc.
Xốc bừa một ít lá trúc dưới mặt đất, nàng lập tức phát hiện mấy búp măng mùa xuân!“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”Hưng phấn qua đi, cuối cùng con chó nhỏ cũng thu hút được sự chú ý của Diệp Dao.Diệp Dao quay người lại: “Mày đúng là có lộc ăn.
Cún con, mày……”“Bạch Hổ! Ngươi là ai, tại sao lại bắt Bạch Hổ của t!”Một giọng nói xa lạ đầy kinh ngạc đột nhiên vang lên từ sau lưng nàng.
Một khắc này, giọng nói non nớt, trẻ con phảng phất như vang vọng khắp rừng trúc, nổ tung bên tai Diệp Dao.Diệp Dao cả kinh, thình lình quay đầu xoay người nhìn lại.
Trên con đường lát đá xanh duy nhất thông với bên ngoài, một tiểu nam hài mặc cẩm y hoa phục nổi giận đùng đùng xông tới, đứng cách Diệp Dao không xa.Nam hài tóc đen mắt tròn, ước chừng cao hơn Diệp Dao nửa tấc, lúc này đang dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng.Chuyện, chuyện gì thế này? Sao lại có người tới đây?Diệp Dao theo bản năng lui về phía sau vài bước, hoảng hốt nói: “Ngươi là ai?”Diệp Ninh nhíu mày: “Lời này phả là ta hỏi ngươi mới đúng! Chắc chắn là người bắt cóc Bạch Hổ, ta nghe thấy tiếng kêu nên tìm tới, ngươi là ai? Sao trong cung lại có tiểu hài tử?”Nhìn thì gầy nhẳng gầy nhơ, còn nhỏ hơn cả hắn……Rõ ràng mẫu phi nói hắn là người nhỏ nhất trong cung, cần được yêu thương nhất, chắc chắn một ngày nào đó phụ hoàng sẽ thích hắn.
Nhưng sao tiểu hài tử này còn nhỏ hơn hắn là thế nào!Làm sao bây giờ? Chẳng phụ hoàng sẽ thích cái đứa vừa gầy vừa xanh xao vàng vọt này ư?Trong lòng Diệp Ninh đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy kháng cự và khổ sở.“Bạch Hổ, nơi này không có bạch……” Diệp Dao bỗng nhiên nuốt câu cuối lại, chỉ vào con chó nhỏ dưới chân: “Ngươi nói nó là Bạch Hổ? Nhưng nó tự chạy đến mà, không liên quan tới ta.”Trong lòng nàng có khổ mà không nói được, nàng còn tưởng là đã gặp được chó dẫn đường chứ, ai dè lại bị chủ của nó bắt ngay tại trận.Diệp Dao nghĩ đấu hẳn là hoàng tử hoàng tôn trong cung, thoạt nhìn hắn cũng chỉ bốn năm tuổi, hẳn là…… rất dễ lừa nhỉ? Chỉ cần nàng không nói thì chắc chắn tiểu hài tử này không thể nào biết chuyện nàng lén trốn ra đây.Sau ngày hôm nay, nàng sẽ đóng cửa ở yên trong cấm cung, không đi đâu hết!Nhưng sợ cái gì thì cái đó tới, Diệp Ninh vừa giơ ta một cái, con chó nhỏ tức khắc xum xoe, nhảy nhót tới bên cạnh cậu bé.
Diệp Ninh hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta tin là ngươi cũng chẳng có cái lá gan ấy, ngươi từ đâu tới?”Diệp Dao chỉ chỉ con đường hắn vừa đi qua, nói: “Ta giống ngươi, cũng nghe thấy tiếng chó sủa nên mới chạy tới.
Chẳng qua là ta đến sớm hơn ngươi một chút mà thôi.”“Phải không?” Diệp Ninh bán tín bán nghi: “Bạch Hổ, có đúng thế không?”Diệp Dao thấy vậy nhẹ nhàng thở hắt ra, quả nhiên là tiểu hài tử dễ lừa gạt.
Ai lại đi hỏi chó bao giờ, chẳng lẽ nó có thể trả lời hắn à?Kết quả nàng còn chưa kịp buông lỏng cảnh giác thì, thì con chó ngu ngốc kia đã chạy tới lỗ chó sủa “Gâu gâu”.Diệp Dao cứng đờ người, con chó này bị làm sao thế hả? Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận!Diệp Ninh đi theo nó, hăn kinh ngạc kêu lên: “Ở đây có một cái