Diệp Dao lật qua lộn lại, cuối cùng nàng khẳng định rằng cái bình hồ lô này đã sáng hơn lúc nàng vừa mới vừa xuyên về một chút.Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, thoạt nhìn vẫn xám xịt, còn có cả một vết nứt nhỏ.Nếu không phải Diệp Dao thường xuyên lấy ra lau chùi, ngắm nghía thì sẽ chẳng thể nào phát hiện ra.Thấy vậy tinh thần Diệp Dao lại càng hăng hái, cô bé tiếp tục nhẹ nhàng lau chùi một hồi lâu, kết quả hồ lô chưa sáng thêm được tí nào thì bản thân đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi.Cầm cái bình hồ lô nhỏ trong tay, tâm trạng nàng dần dần bình ổn lại, mà ngày lúc này bên ngoài hoàng cung lại là đèn đuốc sáng trưng.Cửu hoàng tử bị tiếng động ồn ào bên ngoài làm tỉnh giấc, cậu bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng giấu cây măng nhỏ vào trong chăn.Nhàn quý phi vội vã mở cửa tiến vào.Diệp Ninh xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, hỏi: “Mẫu phi, bên ngoài có chuyện gì thế ạ?”Nhàn quý phi: “Ninh Nhi, bọn họ đánh thức con hả? Mau quấn chăn lại, đừng để bị cảm lạnh.”“Bên ngoài làm sao thế ạ?”“Đêm nay con bồ câu bảo bối phụ hoàng nuôi không bay về, trên dưới toàn cung đang đi tìm nó.” Nhàn quý phi cẩn thận giém lại chăn cho Diệp Ninh, oán trách nói: “Hơn nửa đêm rồi, cả cái hoàng náo loạn hết cả lên chỉ vì một con bồ câu, còn đánh thức Ninh nhi của ta.
Bồ câu bay mất là chuyện bình thường, có khi còn bị người ta làm thịt rồi ấy chứ, còn bắt mọi người tìm suốt cả đêm làm gì.”“Ninh Nhi mau ngủ đi, người bên ngoài sẽ đi nhanh thôi.”Tìm…… Bồ câu?Diệp Ninh bỗng nhiên nhớ tới cái đùi bồ câu thơm ngon mình ăn ban ngày, hắn ôm chặt lấy canh tay Nhàn quý phi, cả người run lên bần bật.Con chim bồ câu…… hình như bị làm thịt thật rồi.Đầu hắn bất giác hồi tưởng lại hương vị của canh bồ câu, trong miệng theo bản năng tiết ra nước bọt, bảo sao con bồ câu kia lại béo như vậy……Không đúng, đó là sủng vật của phụ hoàng, bây giờ phụ hoàng đang tìm nó!Diệp Ninh mặt như đưa đám, cả người run rẩy hỏi: “Mẫu phi, người bên ngoài vẫn chưa đi ạ?”“Sắp rồi, bọn họ chỉ tìm một lần thôi! Ninh Nhi sao người con lại run như vậy, con lạnh à?”“Mau, mau nằm xuống đắp chăn đàng hoàng.”Nước mắt nói rơi là rơi, Diệp Ninh ôm chặt Nhàn quý phi không buông tay, hắn khóc rống lên: “Mẫu phi, con sợ hu hu……”“Đừng khóc, Nhinh nhi ngoan chớ sợ, con đâu có chạm vào con bồ câu đó.”Nhàn quý phi cuống quýt dỗ dành, kết quả Diệp Ninh càng run lợi hại hơn.Hắn không những chạm vào bồ câu, mà còn ăn nó nữa kìa.Hắn ăn một chén lớn, ngay cả nước canh nấu măng cũng ăn sạch sành sanh, nếu bị phụ hoàng phát hiện…… Phụ hoàng có luộc hắn lên không?Hắn không muốn bị luộc đâu!“Mẫu phi, con sợ, bọn họ đi chưa ạ?”Nhàn quý phi vừa đau lòng vừa tức giận, sau khi bọc Diệp Ninh kín mít, nàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng cãi vã, cuối cùng thị vệ cũng rời đi.Cánh cửa bị đẩy ra một lần nữa, Nhàn quý phi bước nhanh vào: “Ninh Nhi đừng