Diệp Dao chỉ dùng chủy thủ nhưng đao pháp của cô bé điêu luyện hơn bất cứ đầu bếp nào mà hắn từng thấy, cái cảm giác kỳ diệu này hình như lại tới nữa rồi.Kiếm chỉ bỗng giơ lên, nhưng đúng vào lúc này, Thất Cửu chủ động bước đến nhận lấy khay gỗ: “Công chúa, thế tử, để ta bưng cho.”Vân Tranh tiếc nuối nhìn về phía cây chủy thủ nhỏ xinh, trong mắt lộ ra tia tán thưởng nói: “Kỹ thuật dùng dao của công chúa tốt thật, tự nhiên như thật.
Vân Tranh mạo muội hỏi, làm thế nào công chúa có thể đạt được đao kỹ như vậy?”“Nếu không tiện nói cũng không sao, chỉ là Vân Tranh thật sự tò mò, nếu không hỏi ra ta sẽ cảm thấy bứt rứt trong lòng.”“Làm thế nào đạt được à?” Cái này đúng là làm khó Diệp Dao rồi, nên giải thích việc nàng bất ngờ gặp được kỳ ngộ thế nào đây?Diệp Dao trầm ngâm nói: “Quen tay hay việc đi, thời cơ tới tự nhiên sẽ biết.”Có thể nàng gặp được kỳ ngộ trong thời khắc nguy hiểm hoặc cũng có thể nó liên quan mật thiết đến việc nàng tu luyện suốt ngày suốt đêm ở tu chân giới.
Dù là cái nào thi kỹ năng dùng dao của nàng cho dù không hợp nhất linh dao thì cũng là số một số hai, hợp nhất linh dao cũng chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi.Sao cô bé cứ cảm thấy những lời này mà vào trong tai Vân Tranh lại như ám chỉ mình có thiên phú vô song không thể tưởng tượng nổi thế nhỉ!Quen tay hay việc?Tiểu công chúa mới bao nhiêu? Nàng mới chỉ 6 tuổi thôi đó!Trái tim chìm dưới đáy cố của hắn tựa hồ giật giật, dường như có thứ gì đó đáng phá kén bay ra.
Tay phải Vân Tranh giơ kiếm chỉ, rũ mắt che giấu ý chí chiến đấu sục sôi trong con ngươi.Có lẽ…… Hắn cũng có thể làm được, hắn không nên từ bỏ.Phủ Trấn Quốc Công hết lòng vì dân vì quân, chinh chiến sa trường chết cũng không hối tiếc.
Tuy phụ thân và mẫu thân đã rời đi nhưng kẻ thù vẫn như hổ rình mồi.
Thánh Thượng có lòng giúp đỡ hắn, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục sa ngã thì sớm hay muộn phủ Trấn Quốc Công cũng sẽ bị hủy diệt trong tay hắn.Là người kế thừa tước vị của phủ Trấn Quốc Công, hắn phải đứng lên gánh vác trách nhiệm chứ không phải suýt thì bị căn bệnh kén ăn làm cho không gượng dậy nổi.Kể cả đổ vào miệng cũng phải làm.Trong tương lai nếu có khả năng, hắn còn muốn giúp Diệp Dao rời khỏi cấm cung.Lông mi Vân Tranh khẽ run lên, trong lòng tràn ngập phấn khích, hắn nở nụ cười dịu dàng nói: “Đa tạ.”“Đi thôi đi ăn mì cắt, để nguội sẽ không ngon đâu!”Diệp Dao tưởng hắn đang nói đến bát mì cắt nên lập tức kéo hắn đến bàn đá ngồi xuống.Ba chén mì cắt đặt ngay ngắn trên bàn đá, Vân Tranh bưng chén nhỏ lên hít một hơi sau đó dùng đũa trộn đều lên.Nước sốt thịt đậm đà theo sự khuấy đảo của đôi đũa chảy xuống bên dưới hoà với nước luộc mì bên dưới, sợi mì trắng muốt dần nhuộm thành nước tương màu nâu.Chén mì bốc hơi nóng hổi, những miếng thịt nhỏ lẫn trong sợi mì cắt