- Mấy giờ rồi nhóc... Linh Linh ngốc nghếch nhưng vẫn còn có chút suy nghĩ về việc cô vẫn chưa đt về nhà. Cô sợ m.n lo lắng
- 7h sáng thưa anh. Nhóc con vấn đáp.
- Ê nhóc, đùa à..7h sáng... cô la lớn rồi chảy thật nhanh ra phía cổng bệnh viện.
- Hahaha...... Bé Triệu ôm bụng cười toe toét.
Chạy 1 khoảng xa cô ms nghe thấy tiếng cười của nhóc. Lúc này cô ms nhận ra nó nói xạo.
-Hahaha... Nhóc tiếc tục cười hả hê!
Linh Linh thấy mình như con điên bị nhóc đem ra trò cười. Cô hầm hầm cái mặt tiếng đến gần nhóc.
- Á buông ra đâu quá. Cô Ngoéo tai nhóc
- Cười hả nhóc xem có cười đc nz ko. Mặt cô nham hiểm nhìn.cậu bé.- Nói xin lỗi đi. Cô tiếp tục hành động vs chú bé
- Em ko xin lỗi.. hêhê. Cậu ta đau nhăn mặt nhưng vẫn cố cười.
- Cười hả nhóc. Muốn cười chứ gì anh mày cho nhóc cười. Cô ôm lấy nhóc cột léc cậu.
- Hahaha... Cậu nhóc nhột, cười ra nước mắt
- Giờ sao đầu hàng chưa... Linh Linh ngừng lại ns...
-Em ko đầu hàng ,ko đầu hàng đâu.Linh Linh ko chịu buông tha nhóc cứ cột léc vào eo nhóc... và nhóc vẫn cười.
Từ xa thấp thoáng bóng của Đan Phong. Mắt cậu bé sáng lên mừng rỡ.
- Anh Phong giúp em vs. Chú bé vừa cười vừa la lên cầu cứu Đan Phong