Cậu tự nhắc lại: "Em không biết tự chăm sóc nó thế nào nên đã nghĩ sau này sẽ cắt đi, để tóc ngắn".
"Đừng cắt!" Giọng của Kiều Lâm Triệt đủ lớn để Kha Ngải có thể nghe thấy rõ ràng.
Kha Ngải ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kiều Lâm Triệt với ánh mắt khó hiểu.
Kiều Lâm Triệt cười nói: "Em để tóc dài nhìn rất đẹp.
"
Thấy Kha Ngải vẫn không có phản ứng, Kiều Lâm Triệt bổ sung nói: "Tôi rất thích!"
Kha Ngải vẫn ngẩng cao đầu, mỉm cười hạnh phúc với Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của Kha Ngải, lần này anh không nhịn được nữa, ném máy sấy tóc sang một bên, ôm gáy Kha Ngải bắt đầu hôn.
Kha Ngải dùng tay trái nắm lấy cổ Kiều Lâm Triệt để ngăn mình ngã.
Lần này cậu không uống rượu, càng không say, cậu không biết nên đáp lại Kiều Lâm Triệt như thế nào, đành nhắm mắt lại mặc cho Kiều Lâm Triệt đơn phương hôn mình.
"Bảo bối, há miệng.
" Kiều Lâm Triệt nhẹ giọng dỗ dành.
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt là cố ý, cố ý hạ thấp giọng xuống, giọng nói của Kiều Lâm Triết vốn dĩ có phần từ tính hơn, khi anh hạ thấp giọng, truyền vào tai Kha Ngải, dường như có một luồng điện chạy qua người cậu khiến toàn thân tê dại.
Kha Ngải đỏ mặt, theo yêu cầu của Kiều Lâm Triệt mà mở miệng, Kiều Lâm Triệt lập tức thừa cơ tiến vào, Kha Ngải không kịp phòng bị mà rên một tiếng.
Kha Ngải không thể tin được đây là tiếng kêu từ chính miệng mình phát ra, thật là xấu hổ mà!
Kiều Lâm Triệt đương nhiên cũng nghe thấy, dường như trở nên hưng phấn hơn, nụ hôn càng mãnh liệt, Kha Ngải không thể chịu được nữa, cậu duỗi tay đẩy Kiều Lâm Triệt, nhưng cậu căn bản không thể đẩy anh ra với tư thế này.
"Bảo bối, tập trung nào ~" Kiều Lâm Triệt có vẻ hơi bất mãn với sự đẩy ra của cậu, thiếu chút nữa muốn nuốt trọn cậu.
"Ưm mm ~" Kha Ngải sắp ngạt thở, "Ca ca, không, không muốn nữa!"
"Thật sự không muốn thì đừng gọi "ca ca"," Kiều Lâm Triệt vừa buông cậu ra, lại tiếp tục hôn.
"Ưm~ưmmm ~" Đôi mắt của Kha Ngải đỏ hoe mang theo chút nước, trong tiếng rên bị bóp nghẹt của cậu có chút nức nở.
Lúc này Kiều Lâm Triệt mới buông cậu ra, ôm lấy cậu vào lòng.
Giọng điệu có chút tủi thân: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậỵ"
Nội tâm Kha Ngải: Người xin lỗi là anh, mà anh còn tủi thân?
Nhưng cậu cái gì cũng không nói, ở ngực Kiều Lâm Triết mặc kệ anh.
Hôm nay Kha Ngải thực sự đã khóc quá nhiều, đôi mắt luôn đỏ hoe vẫn chưa phai đi.
Không thể trách Kiều Lâm Triệt là tên lưu manh, một bé thỏ như Kha Ngải ở trước mặt bạn, bạn có thể chịu đựng được không?
Câu trả lời là không, nếu bạn không thể chịu đựng được, bạn không cần phải chịu đựng nữa!
"Bé yêu, tôi sai rồi!"
Kha Ngải vẫn phớt lờ anh.
"Bé đáng yêu ~ Bé ngoan ~"Kiều Lâm Triệt cố gắng dùng đủ loại xưng hô để dỗ dành người trong lòng, nhưng Kha Ngải vẫn thờ ơ.
Kiều Lâm Triệt cuối cùng cũng không biết làm sao, chỉ có thể ghé vào lỗ tai Kha Ngải khẽ thì thầm: "Cục cưng ~"
Bây giờ đổi lại Kha Ngải không có cách nào, đừng nói đến dái tai, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Cậu chỉ có thể thỏa hiệp: "Em, em tha thứ cho anh!