"Mặc kệ nó" Kiều Lâm Triệt xúc một miếng đồ tráng miệng đưa đến bên miệng Kha Ngải, "Thử cái này xem?"
Kha Ngải cắn một miếng, tựa như đã quen với việc Kiều Lâm Triệt đút cho ăn.
"Rất ngọt.
"
Kha Ngải nheo mắt cười.
Kiều Lâm Triệt lại thu tay về, chính mình cắn một miếng, "Đúng là rất ngọt.
"
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt thực sự lúc nào cũng lưu manh, lại còn không tự biết, thật đáng sợ!
Một bữa ăn sáng kết thúc.
Kiều Lâm Triệt: "Em đợi tôi ở cổng, tôi đi lấy xe.
"
Kha Ngải ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ.
"
Trên xe.
Kha Ngải tò mò hỏi Kiều Lâm Triệt, "Hôm nay anh không đi làm ạ?"
Kiều Lâm Triệt nhìn cậu một cái: "Hôm nay không có việc gì, nhân tiện đến trường học của em xử lý một ít việc.
"
Kha Ngải muốn biết đó là gì, nhưng hỏi lại sẽ rất bất lịch sự, vì vậy cậu đành thôi không nói nữa.
Trên đường đi, Kiều Lâm Triệt thỉnh thoảng hỏi nhỏ một câu, cậu chỉ là trả lời, giống như Kiều Lâm Triệt là cha mẹ hỏi chuyện con cái của mình.
Khi đến gần cổng trường, Kha Ngải yêu cầu Kiều Lâm Triệt dừng lại.
Kiều Lâm Triệt khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Kha Ngải: "Em xuống xe ở đây đi, nếu không cùng nhau xuống xe sẽ gây chú ý.
"
Kha Ngải cho rằng mình đang tránh phiền toái cho Kiều Lâm Triết, nhưng Kiều Lâm Triết lại không nghĩ như vậy, "Ở cùng tôi rất mất mặt sao?"
"Không không, em không phải có ý đó!" Kha Ngải biết Kiều Lâm Triệt đang hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Thật sự, Lâm Triệt ca ca phải tin em!"
Kiều Lâm Triệt: "Vậy chúng ta cùng nhau đi.
"
Kha Ngải: "Dạ!"
Ngay khi Kha Ngải vừa mở cửa xe, Kiều Lâm Triệt đột nhiên nói: "Đúng rồi, ở ghế sau có điện thoại di động cho em, cầm lấy đi!"
"Được ạ!"
Quả nhiên, như Kha Ngải dự đoán, khi họ xuống xe, mọi người xung quanh đều nhìn họ.
Nhiều người trong trường đã biết chuyện Kiều Lâm Triệt ôm Kha Ngải trong vòng tay anh ngày hôm qua, bây giờ Kiều Lâm Triệt và Kha Ngải lại xuống cùng một chiếc xe, lại càng có nhiều lời đàm tiếu.
"Không phải chứ? Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Có thể là họ hàng? Hay là anh trai?"
"Cũng không nghe nói gia đình Kha Ngải rất giàu có mà?"
"Chẳng lẽ là tiểu tình nhân được bao dưỡng?"
"Phải không? Phải không? Bây giờ có học sinh nào như vậy không?"
"Nhưng mà nhìn cậu ấy như vậy không giống?"
"Biết đâu được! Biết người, biết mặt, không biết lòng!"
Kha Ngải ít nhiều cũng nghe được những lời đàm tiếu của những người xung quanh, mặc dù cậu không quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhưng với Kiều Lâm Triệt thì lại khác.
Cho nên bây giờ cậu có chút tức giận, những người đó cái gì cũng không biết, mà gì cũng nói được.
Kiều Lâm Triệt dường như nhìn thấy sự khó chịu của Kha Ngải, an ủi cậu: "Mặc kệ họ, vào lớp học trước đi.
"
"Vâng" Giọng Kha Ngải vẫn có chút uể oải, "Tạm biệt!"
Kiều Lâm Triệt bất đắc dĩ cười cười, "Ừm, tan học tôi tới đón em.
"
Kha Ngải gửi cho Hà Tân một tin nhắn trên đường đến lớp học.
Hà Tân, tớ đang ở trường
Hà Tân không trả lời cậu, trước đây Hà Tân luôn trả lời tin nhắn của cậu trong vài giây.
Kha Ngải nghĩ rằng có lẽ Hà Tân có việc gì