11.
À, vị kia là phu nhân của sếp Tần.
Ngày hôm sau, thứ hai.
Đông Bối Bối đeo nhẫn đi làm, đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy, ngay lập tức có người nhận ra.
"Thương hiệu này siêu đắt!"
Người không hiểu hỏi: "Đắt cỡ nào?"
"Còn đắt hơn chiếc nhẫn kim cương bự chảng kia của Tiêu Dung."
Đông Bối Bối không quan tâm có đắt hay không, chiếc nhẫn chỉ là biểu tượng cho thân phận đã kết hôn của cậu.
Bây giờ trong lòng cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Khi nào thì có thể nghỉ việc.
Nhưng hơn một nửa đơn vị đều nháo nhào lên vì chiếc nhẫn của cậu –
Tiêu Dung kiêu ngạo đã lâu, lúc trước là nam chủ trong "Tiêu Đông Trọng", thắng thế nhân sinh, nhưng bây giờ ngay cả nhẫn cưới cũng kém hơn tiểu Đông!
Nói theo kiểu của người hay tám chuyện chính là: "Luồn cúi cho cố xác, cuối cùng cũng không bằng một người đơn giản như tiểu Đông.
Còn khoe khoang tung nóc, cười xỉu."
Bình thường mọi người ở chung một đơn vị, có chuyện gió thổi cỏ lay gì cũng biết vừa nhanh vừa chuẩn —
Chẳng phải Tiêu Dung tự cao thân thích trong nhà làm quản lý cao cấp ở tổng công ty, có vị hôn phu là quản lý tiền đồ vô lượng hay sao.
Nhưng lâu quá rồi còn chưa thấy sếp Chúc thể hiện điều gì đó nha.
Nhìn tiểu Đông người ta xem.
Chỉ nghỉ việc thôi đã sếp Chúc đi theo giúp đỡ.
Anh xã này ai mạnh ai yếu, nhìn qua là biết liền.
Hở? Đến cùng thì anh xã nhà tiểu Đông có bối cảnh gì hở?
Tất cả mọi người đều rất tò mò, thỉnh thoảng còn có người hỏi uyển chuyển vài câu.
Nhưng Đông Bối Bối luôn kín tiếng, gần như là im lặng về đời tư, cũng không ai dò hỏi về được gì.
Vẫn là bên sếp Chúc để lộ chút phong thanh, nói rằng ông xã của Đông Bối Bối là sếp lớn của một công ty bên A đang hợp tác với đơn vị của họ.
Tin tức được lan truyền từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, bây giờ bất cứ ai nhìn thấy Đông Bối Bối cũng xem trọng hơn vài phần – dẫu rằng cậu sắp nghỉ việc.
Ngày hôm đó, Đông Bối Bối đi thang máy, thang máy dừng lại những người khác đi ra hết, chỉ còn lại một mình cậu, và một Trọng Diệu Huy bước vào.
Cửa thang máy đóng lại, chỉ còn họ.
Đông Bối Bối không có biểu cảm gì, ngược lại là Trọng Diệu Huy có vẻ không được tự nhiên, đưa tay lên sờ mũi, chột dạ quay nhìn Đông Bối Bối đang đứng chung thang máy.
"Đơn nghỉ việc của cậu tôi đã duyệt rồi." Trọng Diệu Huy nói một câu giấu đầu lòi đuôi.
Đông Bối Bối nghe vậy thì "Ừm".
Trọng Diệu Huy lại đưa tay sờ mũi.
"Chuyện đó..." Trọng Diệu Huy nhắc đến việc trước đây hay gọi Đông Bối Bối vào văn phòng, "Trước đó tôi vẫn rất thưởng thức thái độ làm việc của cậu."
Trọng Diệu Huy: "Gọi cậu vào..."
Đến tầng, cửa thang máy mở ra, Đông Bối Bối làm như không nghe thấy, bước thẳng ra ngoài.
Trọng Diệu Huy: "..."
Nói trước kia Trọng Diệu Huy không có ý gì với Đông Bối Bối, vậy mới là lạ.
Trọng Diệu Huy muốn tán tỉnh Đông Bối Bối, nhưng Đông Bối Bối mềm cứng không ăn, không chịu đi vào khuôn khổ, sau này có Tiêu Dung đến, vừa ân cần vừa hiểu chuyện, nên Trọng Diệu Huy mới dành phần lớn sự chú ý của mình qua cho Tiêu Dung.
Trên thực tế, dù đã nói chuyện cưới hỏi với Tiêu Dung, nhưng nhìn thấy Đông Bối Bối ở đơn vị, trong lòng Trọng Diệu Huy vẫn rất kích động.
Theo cách người ta thường nói, thứ không có được mới là thứ tốt nhất.
Cho nên trong lòng Trọng Diệu Huy, Đông Bối Bối là người tốt nhất anh ta không có được.
Vì vậy khi biết Đông Bối Bối kết hôn, còn muốn nghỉ việc, trong lòng Trọng Diệu Huy cực kỳ không vui.
Theo suy nghĩ của anh ta, anh ta đính hôn với Tiêu Dung thì sao, dù cho kết hôn, cũng không ngăn được anh ta có ý với Đông Bối Bối.
Cho đến khi sếp Chúc nhảy dù đến đây hai lần, còn chăm sóc tận tình với Đông Bối Bối, anh ta mới ý thức được rằng mình không đụng đến Đông Bối Bối được.
Trọng Diệu Huy: Thôi bỏ đi, người đẹp đầy đường ra đó, cũng chẳng ham gì.
Trọng Diệu Huy sửa sang lại cà vạt: Lễ đính hôn của anh ta và Tiêu Dung sắp đến, tạm thời cũng phải kiềm chế lại.
Nghĩ đến Tiêu Dung, nghĩ đến người dượng họ có quyền có thể ở tổng công ty của Tiêu Dung, ánh mắt của Trọng Diệu Huy hiện lên vẻ tự tin bình tĩnh — Tiêu Dung và Đông Bối Bối, đương nhiên anh ta chỉ chọn người có thể giúp đỡ mình trong sự nghiệp.
Về phần Đông Bối Bối....
Trọng Diệu Huy giễu cợt trong lòng: Gả cao sang thì sao, cưới về để làm bình hoa hả?
Đàn ông ai chẳng thích đẹp, anh ta rành quá còn gì?
Suy cho cùng, trên đời này đến giờ cũng chỉ có một người đàn ông là anh ta khắc chế được bản năng, biết lựa chọn, như vậy mới có thể tiến cao tiến xa được.
Chờ xem, sau này anh ta muốn xem xem, người chồng trong truyền thuyết của Đông Bối Bối quyền lực cỡ nào.
Kết quả chỉ trong chớp mắt, trong buổi tiệc đính hôn, Trọng Diệu Huy được gặp Tần Lĩnh.
"Nào, tiểu Trọng, để tôi giới thiệu với cậu, vị này là sếp Tần của Lộc Sơn." Dượng họ của Tiêu Dung mỉm cười giới thiệu.
Lộc Sơn nhà lớn nghiệp lớn, là tân quý trong vòng thương giới, Trọng Diệu Huy làm bất động sản, lẽ nào lại không biết Tần Lĩnh.
Anh ta vội vàng chào hỏi thân thiện, vẻ mặt cung kính lấy lòng, hạ thấp bản thân, mờ hồ có ý khom lưng cúi đầu.
Một bên khác, Tiêu Dung kinh ngạc nhìn thấy Đông Bối Bối: "Sao anh lại ở đây?"
Đông Bối Bối chớp mắt.
Hôm nay cậu đi theo Tần Lĩnh, nói là đến tiệc đính hôn của con cháu một người bạn.
Bây giờ nhìn thấy Tiêu Dung, cậu phản ứng lại ngay, nhân vật chính của lễ đính hôn hôm nay, đừng bảo là Tiêu Dung và Trọng Diệu Huy đó chứ?
Đông Bối Bối: Xui ghê — biết vậy đã không tới.
Đông Bối Bối đứng ở cạnh bàn tiệc buffet, cầm trứng cá muối trong tay, lẳng lặng nhìn Tiêu Dung không có gì để nói.
Tiêu Dung thấy Đông Bối Bối thì phừng máu nóng.
Anh ta cho rằng Đông Bối Bối cố ý, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý tới họ thì bước lại gần mấy bước, đè giọng, nói nghiến răng nghiến lợi: "Anh có ý gì? Cố ý tới quậy hả?"
Đông Bối Bối đột nhiên cảm thấy trứng cá muối trong tay không còn ngon nữa.
Cố ý?
Cậu cố ý gì?
Cố ý đến tham gia tiệc đính hôn, gây rối cho đôi tân lang trong ngày vui?
Hai người chẳng ai liên quan gì đến ai, đến cùng ai gây rắc rối cho ai?
Đông Bối Bối không đáp lời, chuyển mũi chân, Tiêu Dung khịt mũi, hạ giọng nói một cách đầy cao ngạo: "Được rồi, tới cũng tới rồi." Chiêu đãi nhiều người thế này, còn ngại gì thêm một Đông Bối Bối?
Tiêu Dung nói đắc chí: "Tiệc đính hôn này