17.
Làm cái chụt lên cằm của Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối: Hay lắm.
Cậu mất ngủ.
Già đầu thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được người cùng giới thơm lên mặt.
Người thơm cậu lại còn là ông xã vừa cưới.
Cảm giác rất tuyệt.
Chỉ là hơi mắc cỡ.
Cũng hơi bay bay.
Đông Bối Bối muốn dùng chăn quấn chặt mình lại, lăn từ bên này giường qua bên kia giường.
Nhịn lại, nhắm mắt, giả vờ ngủ, nhưng trong đầu lại hoạt động hết công suất.
High đến mức không biết đến mấy giờ, Đông Bối Bối buồn ngủ đến mức cuối cùng cũng chịu thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi Đông Bối Bối tỉnh dậy đã hơn mười giờ sáng.
Chỗ kế bên đã trống từ sớm, phòng kế bên cũng yên tĩnh, chỉ còn một mình cậu.
Đông Bối Bối nhớ tới cha của Tần Lĩnh vẫn còn ở đây, cậu gõ đầu, vội vàng đứng dậy.
Cậu thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tần Lĩnh và Tần Đại Hải đang ngồi cùng nhau.
Thấy cậu đi ra, trên mặt Tần Đại Hải không có chút trách cứ nào, chỉ nói: "Dậy rồi à."
"Hôm qua tiếp đãi tía mệt lắm đúng không?"
Đông Bối Bối ngạc nhiên khi thấy hai cha con đang ngồi bóc đậu tương cùng nhau.
?
Bóc đậu tương?
Tần Lĩnh vừa bóc đậu tương vừa chỉ lên bàn: "Có chừa bữa sáng lại cho em."
Đông Bối Bối đưa mắt hỏi Tần Lĩnh: Ai làm?
Tần Lĩnh hất cằm về phía Tần Đại Hải.
Đông Bối Bối được thương mà sợ, dù sao thì cha của Tần Lĩnh nhìn dữ lắm đó, lại còn là người đến làm khách, cũng không nên để ông làm bữa sáng cho cậu.
Còn đậu tương này...
Đông Bối Bối ăn sáng xong thì chợt nhận ra: Đừng bảo là cái túi cậu trữ trong bếp từ mấy năm trước chứ?
Thiệt tình.
Không chỉ vậy, Tần Đại Hải đã bóc hơn nửa cho Đông Bối Bối, Đông Bối Bối vội vàng đi qua, đầu tiên là cảm ơn, sau đó bày tỏ không cần bóc nữa hãy mau bỏ xuống, cậu có thể tự bóc sau.
Tần Đại Hải tránh né bàn tay đang muốn lấy đậu tương của Đông Bối Bối, bất mãn: "Ài, hia bóc cái chi mà bóc, hia là mấy thằng nhóc thành phố da mềm thịt mịn, sao mà mần mấy cái này được."
Ông còn nói, "Thằng cả thì biết mần nè, nhưng bình thường nó mần quá nên chắc là không có thời gian để mần cái này đâu."
"Vừa hay có tía ở đây, để tía bóc cho."
Đông Bối Bối cầm đậu: "Chúng ta bóc chung đi ạ."
Tần Đại Hải nở nụ cười, cười đến hòa ái, không còn đen mặt giống lúc mới tới: "Hia biết là được rầu, không nhất thiết phải mần đâu."
Ông lại cường điệu lần nữa: "Có tía, để tía mần."
Đông Bối Bối ngại quá chừng, trong lòng có hơi cảm động.
Tần Đại Hải tán gẫu với cậu: "Thằng cả với thằng hai không có mẹ, có mỗi mình tía nuôi lớn, không cần quan tâm có mẹ hay không, mình tía vừa làm cha vừa làm mẹ."
"Hia cũng không mẹ, cha không thương, tía còn không để ý nữa thì hia thành không có ai thương."
Đông Bối Bối khựng lại, nghe mấy câu này lòng cậu chua xót: "Cảm ơn cha."
Tần Đại Hải: "Đừng cảm ơn, tía thấy được, hia là đứa bé ngoan."
"Bé ngoan là được."
"Sống với thằng cả cho tốt."
Đông Bối Bối nhìn về phía Tần Lĩnh, Tần Lĩnh ôn hòa nhìn lại cậu.
Sau khi bóc đậu tương, phân loại, rửa tay sạch sẽ xong, Tần Đại Hải lấy một bao lì xì màu đỏ từ trong túi ra, đưa cho Đông Bối Bối: "Lúc tới không chuẩn bị, sáng nay mới nhờ thằng cả đi lấy cho."
Đông Bối Bối kinh ngạc, cậu xua tay theo bản năng: "Con không thể nhận."
Tần Đại Hải cứ dúi bao lì xì vào trong tay Đông Bối Bối: "Có gì mà không thể nhận, tía đưa cho con, coi như là quà ra mắt."
Ông dúi vào rất chuẩn xác: "Cũng không nhiều, chỉ có mười ngàn thôi." (~40tr)
"Mười ngàn này là lấy từ tiền sinh hoạt thằng cả đưa cho tía."
"Nói trắng ra là tiền của thằng cả."
"Tiền của nó thì có gì mà con không nhận được."
"Cầm đi, cầm nhanh!"
Đông Bối Bối cầm lấy, "Cảm ơn cha."
Mặt mày Tần Đại Hải vui vẻ.
Sau khi ăn trưa xong, Tần Đại Hải không nói tiếng nào đã lấy túi xách ra khỏi phòng ngủ, muốn đi ngay.
Làm cho Đông Bối Bối giật cả mình.
Tần Lĩnh cũng không nói nên lời: "Hôm nay mới mùng hai."
Lên cũng lên rồi, sao lại chỉ ở có một đêm đã đi?
Tần Đại Hải không nghe: "Gà ngỗng của tía còn ở nhà."
Tần Lĩnh cũng đổi thành tiếng địa phương, giọng điệu giống y như Tần Đại Hải: "Không có tía là tụi nó chết hẻ? Không biết tự kiếm ăn hẻ?"
Tần Đại Hải cũng đổi giọng, khịt mũi: "Đói thì không chết, nhưng mà nhớ tía."
"Nhớ tía mần chi? Nhớ xem chừng nào tía đưa tụi nó lên thớt?"
"Tía còn có, còn có hoa quả!"
"Hoa quả cũng nhớ tía?"
"Nhớ thì sao! Cũng không mượn hia xía vào!"
Đông Bối Bối không chen miệng vào được câu nào, chen được thì khuyên Tần Đại Hải ở lại mấy ngày, Tần Đại Hải: "Không ở."
Đông Bối Bối: "Bị lạ chỗ ạ?"
Tần Đại Hải nói thẳng đuột: "Không có quen lạ gì hớt, nhưng đảm bảo là thanh niên trai tráng như hia không thích suốt ngày ở chung với ông già như tui."
Ông ăn ngay nói thật: "Lúc tía biết thằng cả kết hôn, chỉ muốn lên xem cho yên tâm rồi dìa."
Ông lại nói với Đông Bối Bối: "Sống với thằng cả cho tốt vào, có thời gian thì dìa quê chơi, tía đãi con thịt gà gan ngỗng."
Ông dừng lại rồi liếc Tần Lĩnh: "Nếu nó ăn hiếp hia, hia cũng có thể gọi điện cho tía, tía chửi nó."
Tần Đại Hải rất cố chấp, nói đi là đi, không ai cản được.
Cuối cùng, Tần Lĩnh lái xe đưa Tần Đại Hải và Đông Bối Bối đến nhà ga.
Trước khi đi, Đông Bối Bối lật hết đồ tết trong tủ lạnh ra, gói thành từng túi một, đưa hết cho Tần Đại Hải mang về.
Tần Đại Hải: "Không cần, hia cứ để mà ăn."
Đông Bối Bối bắt chước giọng điệu làm mình làm mẩy của Tần Đại Hải, giả vờ giận dỗi: "Ngài không lấy là thấy con làm dở không ăn được, ghét đúng không."
Lúc này Tần Đại Hải mới mang đi.
Đến nhà ga, Đông Bối Bối lại đi mua đặc sản, sau khi cậu rời đi, Tần Đại Hải nhìn bóng lưng của Đông Bối Bối, nghiêm túc nói với Tần Lĩnh: "Lần này hia tìm được người ngon rầu đấy, lúc trước tía nói sao, tên kia bóng lồ lộ ra đó, không được, hia còn cãi với tía."
Tần Lĩnh không nói gì, nghĩ thầm trong lòng: Tía cãi nhau với con là vì người trước à? Cãi là vì tía quản nhiều quá, cái gì cũng muốn lo.
Tần Đại Hải: "Sống cho tốt đi.
Hia tìm được con dâu tốt, mẹ hia trên trời có biết cũng an tâm."
Tần Lĩnh: "Ừm."
—
"Về tía cho người mang đất cho hia, đi đây."
"Tạm biệt cha."
Tần Đại Hải rời đi, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối nhìn ông vào nhà ga, khi không thấy người nữa cả hai mới rời khỏi đó, Đông Bối Bối vẫn còn cảm động không thôi.
Tần Lĩnh: "Sao vậy?"
Đông Bối Bối ngước mắt nhìn, vừa đi vừa nói: "Cha tốt quá."
Mũi cậu chua chua, "Sau khi mẹ em mất, chỉ còn lại một mình bà ngoại quan tâm đến em, bà ngoại mất rồi, lâu nay không còn người lớn nào lo em sống có tốt hay không nữa."
Tần Lĩnh nghe xong cũng có chút xúc động.
Anh có nào không biết — Tuy Tần Đại Hải nói vừa làm cha vừa làm