33.
Đông Bối Bối: "Tớ không tin vào cái gọi là tình yêu."
Giường êm đến mức Đông Bối Bối ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa.
Lúc tỉnh lại trong nhà đã không còn ai, Tần Lĩnh đến công ty, dì Triệu làm theo giờ cũng đã đi.
Trên bàn có bữa sáng, và một nồi súp nóng vừa mới nấu.
Đông Bối Bối đứng cạnh bàn xử súp ngay và luôn.
Cậu nhìn lên thì thấy phòng khách gọn gàng sạch sẽ, và một mảng sân thượng xanh mát ngoài cửa sổ sát sàn.
Tâm trạng Đông Bối Bối rất tốt, dùng súp xong cậu đi đến cây đàn piano, đắm chìm chơi một bản nhạc một cách điêu luyện.
"Ting ting ting —"
Hệ thống chuông cửa vang lên.
Đông Bối Bối đứng dậy đi ra cửa.
Là Mẫn Hằng tới, cậu chàng đi thẳng vào phòng khách, vừa đi vừa cau mày: "Chút nữa tui nói chuyện với ông, giờ tui phải bình tĩnh lại cái đã."
Đông Bối Bối đã quen với cái tính bùm bùm chíu chíu của Mẫn Hằng, cậu không nói gì, cứ để cậu chàng tùy ý.
Cậu ngồi xuống đàn lần nữa, nghĩ rằng Mẫn Hằng cần tĩnh tâm suy nghĩ chuyện gì đó nên cậu chọn một giai điệu nhẹ nhàng để chơi.
20 phút sau, Mẫn Hằng tỉnh táo lại.
Cậu chàng ngồi dựa vào bộ sô pha hoành tráng trong nhà, vừa nhìn Đông Bối Bối chơi đàn vừa mở miệng: "Bối Bối."
Đông Bối Bối chơi nốt cuối cùng rồi ngừng tay lại.
Đông Bối Bối thong thả đóng nắp đàn lại, "Ừ" rồi quay người.
Mẫn Hằng đối mặt với Đông Bối Bối, nói với giọng không thể tưởng tượng được: "Sở Hoài Nghiêm cầu hôn tui."
Đông Bối Bối sửng sốt, chớp chớp mắt.
Mẫn Hằng: "Ổng nói cưới rồi tùy tui muốn làm gì làm, không quản tui."
"Còn nói một tháng cho tui 1 triệu để xài."
Đông Bối Bối nhíu mày, cái nội dung cầu hôn này, ngoài cái 1 triệu ra thì sao cứ thấy quen quen.
Mẫn Hằng: "Lúc đó tui định chửi ổng khùng hả, nhưng ổng nói xong tui vậy mà lại động lòng!"
Đông Bối Bối vẫn nhíu mày.
Mẫn Hằng nói với Đông Bối Bối: "Ông nhéo tui cái coi có phải tui đang mơ không?"
Đông Bối Bối rũ mi xuống, nói giọng khẳng định: "Ông không mơ, tui vừa ngủ dậy đây, tui có thể xác nhận, đây không phải là mơ."
Mẫn Hằng đưa tay nhéo mình một cái, nhéo đau phát chết, còn vừa hít hà vừa xoa tay tự nhủ: "Là tui khùng? Hay ổng khùng?"
"Cái đó mà cũng nói được?"
"Mẹ kiếp vậy mà tui mà ưng mới ghê?"
Đông Bối Bối buồn cười cong môi, ngồi dựa lưng vào đàn, "Quan trọng là ông có đồng ý hay không."
Mẫn Hằng nhướng mắt: "Đương nhiên là không rồi, tui chạy mất dép."
Đông Bối Bối: "Chạy đến chỗ tui?"
Mẫn Hằng: "Đúng đó, chỉ có ở chỗ ông ổng mới không tìm được."
Đông Bối Bối nhắc nhớ: "Hình như ông quên một chuyện."
Mẫn Hằng:?
Đông Bối Bối: "Sở Hoài Nghiêm là bạn của anh xã nhà tui."
Mẫn Hằng:...
Vừa dứt lời, ngoài cửa lớn chưa đóng đã nghe tiếng ding thang máy.
Mẫn Hằng đang ngóng dài cổ và Đông Bối Bối cùng quay qua nhìn.
Mẫn Hằng phản ứng cực nhanh, đứng bật dậy, vừa xỏ dép vừa bối rối hỏi Đông Bối Bối: "Tui trốn ở đâu? Ở đâu? Ở đâu trốn được?"
Đông Bối Bối chỉ tay ra sân thượng, Mẫn Hằng phóng vèo ra ngoài, dép cũng bay hết một chiếc, khi cậu chàng vừa kéo cửa sát đất thì cửa lớn bên ngoài cũng bị kéo ra, Sở Hoài Nghiêm hùng hổ chạy ào vào.
"Mẫn Hằng!"
Cậu chàng nhảy ào ra sân thượng, đóng cửa cái rầm trước khi Sở Hoài Nghiêm chạy tới.
Sở Hoài Nghiêm kéo cửa, kéo không được, tức phì phì: "Có ai được cầu hôn mà giống em không? Tôi còn chưa nói xong! Em chạy cái gì mà chạy?!"
Cửa là loại hai lớp cách âm, một khi đã đóng cửa, chưa nói đến Sở Hoài Nghiêm đứng trong phòng nói gì Mẫn Hằng bên ngoài không nghe được, Mẫn Hằng nói người bên trong cũng không nghe thấy, chỉ có thể thấy miệng Mẫn Hằng nói nói cách tấm kính.
Tần Lĩnh đi sau vào, bước chân không nhanh không chậm.
Đông Bối Bối quay đầu nhìn anh, Tần Lĩnh đi đến bên cạnh cậu, đưa tay ôm vai Đông Bối Bối, chồng chồng hai người cùng nhìn ra sân thượng với vẻ "chuyện không liên quan đến mình."
Mẫn Hằng vẫn còn đang nói nói, Sở Hoài Nghiêm đứng trong phòng cách một tấm kính, vò đầu bức tai dậm chân y như một con khỉ đột.
"Không đồng ý thì không đồng ý, em chạy cái gì?"
"Em không đồng ý chẳng lẽ tôi còn lấy dây trói em lại bắt em kết hôn với tôi hả?"
"Mở cửa ra! Mở cửa!"
"Nếu em không mở thì sau này đến gậy cũng không có mà dùng!"
Đông Bối Bối nghe không hiểu, ngẩng đầu hỏi Tần Lĩnh: "Gậy? Gậy gì?"
Tần Lĩnh xoa đầu Đông Bối Bối, để ngăn thế giới hỗn loạn này làm ô nhiễm tai của bạn đời nhà mình, anh nói đại: "Chắc là gậy/côn nhị khúc."
Đông Bối Bối:?
Cuối cùng, Tần Lĩnh mở một bên cửa khác không khóa, kết thúc tiết mục rượt đuổi với chỉ số IQ trung bình chỉ 60 này.
Mẫn Hằng đỏ bừng cả mặt bước vào, ngực Sở Hoài Nghiêm phập phồng lên xuống vì giận, ánh mắt nhìn Mẫn Hằng cũng chằm chằm như muốn ăn thịt người.
Cả hai cùng ngồi xuống sô pha, mặt đối mặt, chính giữa là bàn trà xinh đẹp Đông Bối Bối mua.
Đông Bối Bối đưa trà cho hai người, Tần Lĩnh làm trọng tài, giơ tay lên ra hiệu cho cả hai: "Được rồi, action."
Mẫn Hằng: "Anh bị khùng hả mà cầu hôn tôi?"
Sở Hoài Nghiêm: "Cầu hôn hay không là chuyện của tôi, không mượn em xen vào."
"Bây giờ em chỉ cần nói cho tôi biết em có đồng ý hay không là được."
Mẫn Hằng: "Không đồng ý! Cầu hôn mà ngay cả nhẫn cũng không có hả?"
Sở Hoài Nghiêm đưa tay ra hiệu em chờ đó, rồi anh chàng sờ túi quần tây lấy ra một thứ, sau đó đứng lên quỳ một gối xuống bên cạnh bàn trà.
Mẫn Hằng trừng muốn rớt cả mắt, ngả người ra sau: "Anh làm gì đó?"
"Em nói nhẫn."
"Anh đứng lên đã!"
"Hãy nghe anh nói hết!"
"Tôi không nghe! Tôi không đồng ý!"
"Vậy em đòi nhẫn làm gì?"
"Tôi, tôi..." Mẫn Hằng nghẹn lời, chợt như nhớ tới quay sang Đông Bối Bối xin giúp đỡ.
Đông Bối Bối tiếp lời dùm: "Ông cho rằng ảnh không chuẩn bị."
Mẫn Hằng: "Đúng, tôi tưởng anh không chuẩn bị, sao tôi biết được?"
Sở Hoài Nghiêm: "Nhưng anh chuẩn bị cả rồi, em nói tiếp xem?"
Hở, nói sao trời?
Mẫn Hằng xin Đông Bối Bối giúp đỡ lần nữa.
"..." Đông Bối Bối lại cứu bồ, "Ông vẫn không đồng ý."
Mẫn Hằng: "Tôi vẫn không đồng ý."
Sở Hoài Nghiêm nhướng mắt trừng Tần Lĩnh: "Ông quản vợ ông được không?"
Tần Lĩnh ôm tay, nói nhàn nhạt: "Vợ tôi không cần ông quan tâm, ông lo cầu hôn của ông đi."
Sở Hoài Nghiêm lết cái chân quỳ về phía trước, cọ cọ chân Mẫn Hằng, ngước mắt, giơ nhẫn, vừa nghiêm túc vừa nói hùng hồn:
"Sau này anh sẽ không quản em, em muốn làm gì thì làm, một tháng anh cho em một triệu, em còn có gậy để dùng, dùng mọi lúc mọi nơi, em có gả không?"
Tất cả mọi người cùng nhìn Mẫn Hằng, Mẫn Hằng nhìn mọi người, mắt lại nhìn về Đông Bối Bối, Đông Bối Bối thở hắt ra, dùng ánh mắt ra hiệu với Mẫn Hằng: Đừng nhìn tui, ông nhìn mình đi.
Mình, bản thân cậu chàng...
Mẫn Hằng nhìn về phía Sở Hoài Nghiêm, thốt: "Tôi không thích anh!"
Sở Hoài Nghiêm chỉ chờ câu này để nói ngay: "Ông đây cũng không phải muốn nói chuyện yêu đương với em, tôi cần quái gì em có thích tôi hay không."
Anh ta giơ tay đang rảnh của mình chỉ Tần Lĩnh và Đông Bối Bối: "Hai người họ còn chưa yêu đấy, quen biết chưa được hai tháng đã cưới, em hỏi họ xem có ai thích ai không...!À không, Tần Lĩnh thích vợ của ổng."
Sở Hoài Nghiêm đổi giọng: "Em hỏi bạn em xem cậu ấy có thích chồng mình không?"
Tần Lĩnh: "..."
Đông Bối Bối: "..."
Sở Hoài Nghiêm: "Không thích đúng không? Không thích chẳng phải cũng cưới rồi đó sao!"
Tần Lĩnh: "..."
Đông Bối Bối: "..."
"Bạn của em một tháng 50 ngàn còn gả, em một tháng 1 triệu còn làm mình làm mẩy với tôi thích hay không thích cái gì, em thích thì có 1 triệu một tháng không!"
"Ai cần em thích tôi!?"
Sở Hoài Nghiêm: "Gả! Gật đầu đi! Nói rằng em đồng ý!"
Tần Lĩnh: "..."
Đông Bối Bối: "..."
Chồng chồng nằm không cũng trúng đạn.
Bọn họ mặc kệ Mẫn Hằng và Sở Hoài Nghiêm.
Hai người rời khỏi đó đi vào phòng ăn.
Lúc này Đông Bối Bối lập tức giải thích: "Không phải em đồng ý kết hôn với anh vì mỗi tháng anh cho em 50 ngàn đâu."
Tần Lĩnh: "Anh biết."
Nói tiếp: "Lúc đầu nói cho em 50 ngàn à?"
Rồi đổi giọng: "Chắc phải là từ 50 nhỉ."
"Có thể anh quên nói từ, em cũng biết anh làm bất động sản, trong quảng cáo toàn là một mét vuông từ bao nhiêu đó, từ còn được in nhỏ."
Đông Bối Bối gật đầu hiểu ý.
Tần Lĩnh cũng gật đầu, tỏ ý không ai, không lời nào có thể phá hủy quan hệ chồng chồng mới cưới của họ.
Về phần có thích hay không, Tần Lĩnh đang định nói thì Đông Bối Bối đã nghiêm túc nói trước một bước: "Tuy rằng em chưa bao giờ tin vào thứ gọi là ái tình này, nhưng tình cảm sau khi kết hôn vẫn có thể vun đắp."
Tần Lĩnh dừng lại, Bối Bối nói gì?
Không tin?
Em ấy không tin cái gì?
Mẫn Hằng và Sở Hoài Nghiêm bên sô pha đã phát triển thành tình cảnh nắm tay ép đeo nhẫn.
"Đeo!"
"Không!"
"Tôi thì em bắt đeo bao, đến lượt em thì em không chịu đeo nhẫn, lâu nay em thật sự coi tôi như vịt hả!" (gà vịt của chơi gà/gái, trai á)
"Chuyện anh tình tôi nguyện sao vào miệng anh lại thành ép mua ép bán vậy? Anh không muốn thì cứ nói thẳng!"
"Tôi đồng ý, xin em cũng đồng ý!"
"Tôi không đồng ý!"
Trong lúc hai người ẩu đả, nhẫn bị giằng tới giằng lui rớt xuống đất, lăn vào gầm sô pha.
Phản ứng đầu tiên của Mẫn Hằng là quỳ xuống tìm nhẫn, Sở Hoài Nghiêm tức thở phì phì, sắc mặt xấu quắc ngồi quỳ bên sô pha.
Trò hề cầu hôn này cuối cùng kết thúc BE theo cách này.
Sở Hoài Nghiêm đứng dậy, kiềm chế lại, nói đầy lạnh lẽo: "Được rồi."
Mẫn Hằng mò tay vào gầm để lấy