37.
Mấy chuyện như cảm tình này, có cố gắng cũng vô ích.
Tần Lĩnh dọn đống sách và chậu hoa đi, Đông Bối Bối mới thở nhẹ ra được một hơi.
Tần Lĩnh do dự: "Bà xã, em thích nằm à?"
Thái độ của Đông Bối Bối rất kiên định: "Đúng! Em thích nằm!"
Tần Lĩnh thử đào sâu: "Có...!thích gì khác nữa không?"
Đông Bối Bối: "Tập yoga."
Tần Lĩnh nhớ đến tư thế gập người, thân trên nằm sấp nâng chân lên trên thảm ngày đó của Đông Bối Bối, anh vội vàng dập tắt suy nghĩ muốn thử play yoga trong đầu.
Tần Lĩnh: "Còn nữa không, hửm?"
Đông Bối Bối sợ Tần Lĩnh lại nghĩ ra thêm trò gì, vội vàng: "Không có."
Tần Lĩnh: "Anh nhớ em vẽ rất đẹp."
Đông Bối Bối: "Em lười."
Tần Lĩnh: "Đàn?"
Đông Bối Bối ngang ngược: "Không chơi."
Tần Lĩnh: "Vậy gần đây..."
Đông Bối Bối: "Nằm."
Tần Lĩnh: "..."
Tần Lĩnh hỏi Sở Hoài Nghiêm: "Bối Bối thích nằm, tôi phải làm sao?"
Sở Hoài Nghiêm không hiểu: "Thích nằm? Vậy thì để cậu ấy nằm chứ sao.
Người ta cũng chẳng cần ông xếp tiền lên giường để nằm, mua cái sô pha cho nằm là chẳng phải được rồi à?"
Tần Lĩnh hỏi Cận Phong.
Cận Phong tìm manh mối: "À, vậy chắc cậu ấy thích đọc sách hay xem phim nhỉ?"
"Ông nghĩ đi, thích nằm, cũng không phải chỉ nằm yên thôi đúng không? Chắc chắn là phải tìm chút chuyện để làm."
"Chuyện nghiêm túc làm được khi nằm, đơn giản cũng chỉ có đọc sách xem phim."
Cận Phong: "Ông hỏi cậu ấy chút xem, vợ ông có gì không tiện nói hay không."
Tần Lĩnh hỏi, lúc hỏi cục diện lại rơi vào im lặng anh không giải thích được – Đông Bối Bối khựng người lại, nheo mắt nhìn biểu cảm trên mặt anh, giống như là đang suy nghĩ vì sao anh lại muốn hỏi như vậy, im lặng một hồi cậu cũng không mở miệng lên tiếng.
Một lúc sau, Đông Bối Bối nói chậm rãi: "À, thì xem phim, phim tài liệu gì đó."
Tần Lĩnh: "Thể loại nào?"
Đông Bối Bối suy nghĩ: "Đủ hết, tình yêu, kinh dị, khoa học viễn tưởng, hồi hộp, có gì xem đó, tạp lắm."
Tần Lĩnh hỏi tiếp: "Phim tài liệu cũng tạp vậy à?"
Đông Bối Bối: "Phim tài liệu mà, có gì thì xem đó thôi, không đến lượt em chọn, dù sao phim thế này không nhiều, thời lượng một tập cũng ngắn, đa số em đã xem hết rồi."
Tần Lĩnh: "Vậy sao lúc trước không làm một phòng xem phim."
Đông Bối Bối dừng lại, cậu thật sự không tính tới chuyện này.
Cậu nói thật: "Không nghĩ tới."
"Buổi sáng em ở nhà, không ngủ thì cũng ở trong phòng khách, xem trong phòng khách cũng vậy thôi."
Tần Lĩnh gật đầu, không nói gì.
Đông Bối Bối nhanh chóng đem chủ đề và những lời này quên sạch sau lưng.
Sau đó, Tần Lĩnh cũng không nghĩ ngợi chuyện này chuyện kia nữa, phục hồi lại tinh thần, đi làm bình thường.
Tần Mộc Sam đã về trường học, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi han về tiếng Pháp.
Mọi thứ dường như đã trở về đúng hướng.
Cho đến một ngày, Tần Lĩnh thay một cái máy chiếu trong nhà.
Trong quá trình lắp đặt, Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh điều chỉnh đủ thứ, cậu không giúp được gì, chỉ có thể im lặng đứng nhìn.
Đông Bối Bối: "Sao lại đổi?"
Tần Lĩnh: "Cái này tốt hơn, em xem sẽ thoải mái hơn."
Đông Bối Bối chưa từng nghiên cứu qua những cái này, thuận miệng nói: "Em không kén chọn, có xem được là được rồi."
Tần Lĩnh vừa chỉnh vừa nói: "Em thường hay xem, đương nhiên là phải chọn cái tốt nhất."
Đông Bối Bối ngoài ý muốn, tốt nhất?
"Mắc lắm nhỉ?"
Tần Lĩnh bận bịu công việc trong tay, không để tâm lắm: "Đừng quan tâm chuyện này, kiếm tiền là để xài."
Đông Bối Bối gật đầu, nhận lòng tốt của Tần Lĩnh: "Cảm ơn ông xã."
Lúc này Tần Lĩnh mới nhìn Đông Bối Bối, dịu giọng: "Cảm ơn gì chứ."
Đông Bối Bối nở nụ cười ngọt ngào với Tần Lĩnh.
Chờ khi máy móc được điều chỉnh xong, hạ màn hình chiếu xuống để xem hiệu quả, lúc này Đông Bối Bối mới phát hiện ra khoảng cách giữa bình thường và tốt nhất.
Cậu kinh ngạc: "Hiệu quả thế này cũng tốt quá rồi đó, chênh lệch nhiều vậy hở?"
Tần Lĩnh hỏi: "Ổn chứ?"
Đông Bối Bối vui vẻ: "Ổn! Quá ổn luôn!"
Tần Lĩnh cong môi.
Chưa hết.
Tần Lĩnh đưa cho Đông Bối Bối một ổ cứng di động: "Trong này có hơn 30 ngàn phim, mấy ngàn phim tài liệu, tạm thời hẳn là đủ cho em xem."
Đông Bối Bối: "Anh tìm ở đâu vậy?" Giờ trên mạng được down nhiều thế hả? Hẳn là không nhỉ?
Không phải bây giờ đều có bảo vệ bản quyền à?
Tần Lĩnh: "Tìm người trong rạp chiếu nhờ người ta làm giúp.
Đừng lo, mua lại hết rồi."
Mua?!
Đông Bối Bối kinh ngạc không thôi.
Tần Lĩnh thấy Đông Bối Bối mở to hai mắt nhìn mình: "Sao vậy?"
"Anh xã!" Đông Bối Bối nhào vào lòng Tần Lĩnh, hôn cái chụt lên mặt Tần Lĩnh: "Anh tốt quá đi!"
Tần Lĩnh thầm nghĩ thật khó quá mà, cuối cùng cũng làm đúng được một chuyện.
Anh ôm chặt bạn đời đang vô cùng vui vẻ trong lòng, con tim cũng trở nên ngọt ngào theo.
"Em thích là được."
Đông Bối Bối: "Sao anh lại nghĩ ra?"
Tần Lĩnh dỗ dành: "Em nói em thích nằm, còn thích xem phim, đương nhiên anh sẽ giúp em nghĩ cách chuẩn bị cho tốt."
Tần Lĩnh xác nhận lại lần nữa:" Thích không?"
Đông Bối Bối: "Ừm! Thích, rất thích! Anh xã tốt quá!"
Tần Lĩnh cảm nhận tâm tình của bản thân lúc này, trong lòng anh tự nhủ, tình yêu thật sự là khó lường, Bối Bối chẳng qua chỉ mới nhào tới ôm anh, khen anh hai câu, hồn anh đã bay bay theo gió.
"Vậy tối nay..."
Tần Lĩnh sẽ tự cho mình phần thưởng.
Tần Lĩnh ám chỉ đêm nay muốn ở một nơi khác ngoài phòng ngủ.
Đông Bối Bối: "Ở đâu?"
Tần Lĩnh ghé sát vào tai Đông Bối Bối: "Phòng khách, trên thảm tập yoga của em."
Anh vẫn luôn nhớ tư thế nằm sấp đưa chân lên cao của Đông Bối Bối.
Anh cảm thấy nếu Bối Bối dùng tư thế đó nằm sấp đưa lưng về phía anh...
Tần Lĩnh: "Được không?"
Đông Bối Bối xấu hổ, nhưng vẫn được Tần Lĩnh dỗ dành mà gật đầu.
...
Xong xuôi.
"Không, nước lạnh." Tần Lĩnh không chỉ đến muộn gần một tiếng, còn từ chối lời đề nghị phục vụ rượu của bartender.
Sở Hoài Nghiêm quay qua quét mặt nhìn Tần Lĩnh, khịt mũi trêu chọc: "Sao, vợ ông tái hôn với ông rồi à? Tinh thần thoải mái thế."
Tần Lĩnh nhận nước, cũng nói: "Sao, còn chưa giải quyết xong?"
Sở Hoài Nghiêm cầm rượu trong tay, à một tiếng không nhanh không chậm: "Còn sớm."
Tần Lĩnh: "Khó thế à?"
Sở Hoài Nghiêm: "Bảo vợ ông yêu ông, ông thấy dễ không?"
Tần Lĩnh nhấp một miếng nước, không giận, còn tâm bình khí hòa nói: "Tôi và Bối Bối định mời Mẫn Hằng ăn cơm."
Sở Hoài Nghiêm: "Ăn cơm gì?"
Tần Lĩnh: "Bữa cơm mai mối."
Sở Hoài Nghiêm nhíu mày: "Được đấy."
Chỗ dùng bữa không được sắp xếp trong nhà hàng, mà là trực tiếp ở nhà.
Sở Hoài Nghiêm đến, Mẫn Hằng cũng đến.
Hai oan gia hiếm khi gặp nhau ở đâu khác ngoài khách sạn, cũng khó được gặp mà không cãi nhau.
Thế là hai người ngồi đối diện nhau, mặc dù đều rất xấu hổ, bầu không khí cũng khá lạ, nhưng ít ra cũng có thể giao tiếp bình thường.
Mẫn Hằng: "Nhẫn của anh vẫn còn ở chỗ tôi."
Sở Hoài Nghiêm: "Ừ, cũng vô dụng rồi, vứt đi."
Mẫn Hằng: "Đắt quá."
Sở Hoài Nghiêm: "Tôi không tiếc."
Mẫn Hằng: "Tôi tiếc."
Sở Hoài Nghiêm trầm lặng.
Quay đầu nhìn, hai chồng chồng mời khách ăn tối cực kỳ ăn ý hòa hợp với nhau —
Đông Bối Bối: "Anh xã, nếm giùm em món canh này."
Tần Lĩnh: "Đến ngay."
Đông Bối Bối một tay múc canh, một tay đỡ phía dưới, đưa đến bên miệng Tần Lĩnh, Tần Lĩnh nếm thử, chẹp chẹp, gật đầu nói: "Vừa rồi."
Đông Bối Bối vui vẻ: "Vừa rồi hở, vậy thì ok."
Tần Lĩnh đến bếp nhìn xem, đưa tay ôm eo Đông Bối Bối, hỏi: "Xong chưa? Còn cần làm gì nữa không?"
Đông Bối Bối: "Sắp xong rồi, không cần đâu, à, mang chén đũa ra đi."
Tần Lĩnh nhận chén đũa từ tay Đông Bối Bối.
Sở Hoài Nghiêm nhìn thấy, lúng túng thu hồi tầm mắt.
Mẫn Hằng cũng nhìn thấy, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Cả hai cùng nhớ lại trò hề cầu hôn trong phòng khách này cách đây không lâu.
Mẫn Hằng hít mũi, Sở Hoài Nghiêm đưa tay lên sờ mũi.
Lúc ăn cơm, Đông Bối Bối cẩn thận chu đáo ra hiệu cho Sở Hoài Nghiêm cứ thoải mái, rồi gắp thức ăn cho Mẫn Hằng và Tần Lĩnh.
Mẫn Hằng liếc nhìn Đông Bối Bối và Tần Lĩnh mấy lần, trong mắt không giấu được vẻ ghen tị.
Tần Lĩnh chuẩn bị mở rượu, Đông Bối Bối tự nhiên đứng dậy nói, "Em đi lấy", sau đó cậu cầm đồ về đưa cho Tần Lĩnh, Tần Lĩnh nhận lấy.
Mẫn Hằng yên lặng nhìn, cậu chàng thu hết mọi thứ vào mắt như có điều suy nghĩ.
Ăn cơm xong, Mẫn Hằng và Đông Bối Bối lên lầu.
Sở Hoài Nghiêm và Tần Lĩnh ở dưới.
Hai người trên lầu uống trà.
Hai người dưới lầu uống rượu.
Rượu của Tần Lĩnh đều là rượu ngon, Sở Hoài Nghiêm nâng ly nhìn Tần Lĩnh: "Hôm trước còn nói thất tình, giờ không thất nữa à?"
Tần Lĩnh nói ngắn gọn: "Vẫn ổn."
Sở Hoài Nghiêm: "Ông còn ổn, tôi