40.
"Ly hôn hả?"
Tần Lĩnh là người có đầu óc nhanh nhạy, suy nghĩ nhanh, trực giác cũng cực kỳ chính xác.
Trong tích tắc anh đã suy nghĩ rất nhiều:
Kết hôn được một năm, anh và Bối Bối từng có rất nhiều khoảnh khắc ấm áp, sự đồng điệu ăn ý cũng không phải là giả.
Nhưng tất cả những điều này đều dựa trên tình cảm anh dành cho Bối Bối, Bối Bối lại là người có tính tình rất tốt.
Một người có tính cách ôn hòa như Bối Bối, trong một năm kết hôn này, với anh mà nói cậu là một người bạn đời vừa xứng chức vừa hoàn mỹ.
Nhưng trên đời này thật sự có người hoàn mỹ không tìm ra được một chút khuyết điểm nào hay sao?
Đồi với khoảng thời gian kết hôn một năm này, đối với một người bạn đời không thể nói là hoàn mỹ như anh, Bối Bối thật sự không có chút bất mãn nào hay sao?
Trước đó Tần Lĩnh đã nghĩ, Bối Bối trông như hoàn mỹ là thế, không phàn nàn trách móc anh lời nào, ngoài bản thân em ấy vốn đã tốt tính ra, có lẽ còn là vì Bối Bối không thích anh.
Vì không thích nên không có chờ mong, không có thăng trầm trong cảm xúc, cho nên mời thản nhiên đối mặt với những điều không tốt của anh, tiếp nhận những điều không hài lòng, không tức giận hay phàn nàn trong cuộc sống hôn nhân.
Nhưng giờ đây Tần Lĩnh lại nhanh chóng nghĩ đến, không phải Bối Bối hoàn toàn không biểu đạt sự bất mãn.
Khoảng thời gian gần đây, Bối Bối đã né tránh anh không ít lần.
Và càng đến gần một năm tròn, biểu hiện né tránh càng rõ.
Ngay cả sự thân mật trên giường cũng né tránh cho qua.
Trực giác nói cho Tần Lĩnh biết, hết thảy những chuyện này không phải là một dấu hiệu tốt.
Anh mở lời bày tỏ lập trường của mình theo tiềm thức trước, thay vì nói là đánh đòn phủ đầu, thì nói rằng đó là sợ hãi.
Sợ những gì mình đoán sẽ thành sự thật.
Đông Bối Bối thì đang sững sờ kinh ngạc sau khi nghe câu tuyệt đối không ly hôn.
Ly hôn?
Sao tự nhiên lại nhắc tới cái này?
Điều cậu muốn nói rõ ràng là...
Lời của Đông Bối Bối bị lưỡi ép xuống.
Cậu chợt nghĩ, khoảng thời gian này cậu trốn tránh Tần Lĩnh không biết bao nhiêu lần, là trốn hơi bị rõ quá ư? Cho nên mới gây cho Tần Lĩnh ảo giác xem xét lại mối quan hệ của hai người?
Đông Bối Bối phản ứng lại ngay lập tức: Cậu trốn Tần Lĩnh để làm gì?
Rõ ràng cậu có thể nói thẳng mà.
Nói rằng chồng ơi, ứ ừ nhiều mệt quá, em muốn nghỉ ngơi, hai ngày sau rồi chúng ta tiếp nhé.
Nói rằng ông xã ơi, em muốn có nhiều thời gian ở một mình để lười, chút nữa rồi em lại với anh, được không.
Rõ ràng cậu có thể nói thẳng, nhưng cớ sao cậu lại trốn tránh?
Đông Bối Bối cảm thấy khó hiểu, ngẫm lại, sau đó dừng lại, lần này là hoàn toàn im lặng.
Cậu trầm mặc, Tần Lĩnh còn cho rằng cậu thật sự muốn đề cập đến chuyện ly hôn, một hơi nghẹn lại chặn ngang con tim anh.
Trong chớp mắt, Tần Lĩnh chỉ cảm thấy một cơn tê dại đau nhói lan tràn từ tim ra toàn thân, ngay cả huyệt thái dương cũng đau nhói.
Đây là cảm giác đau thương anh chưa từng cảm nhận, nó còn âm ỉ ngột ngạt hơn nhiều so với lần thất tình trước.
Anh lặng lẽ hít một hơi thật sâu, liều mạng điều chỉnh giọng điệu của mình, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh hơn: "Là do anh, có chỗ nào, không tốt hay sao?" (không phải không dịch xuôi hơn mà mấy dấu phẩy chỗ này ý nói lên Tần Lĩnh đang ngập ngừng)
Đông Bối Bối hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu: "Không có, không có."
Tần Lĩnh gian nan: "Vậy, vì sao?"
Đông Bối Bối nghẹn lại: "Em..."
Không đúng!
Đông Bối Bối vội nói: "Em không muốn đề cập chuyện ly hôn với anh."
Tần Lĩnh sững sờ.
Đông Bối Bối không biết mở miệng thế nào: "Em không phải muốn nói với anh cái này.
Em chỉ là..."
Nhà hàng rộng rãi yên tĩnh được bao trọn gói, khung cảnh nhẹ nhàng vui vẻ hát tình ca.
Đông Bối Bối vừa mới im lặng, trong nhà hàng chỉ còn lại âm nhạc miêu tả tình yêu, bầu không khí xấu hổ khó xử hết sức căng thẳng.
Tần Lĩnh yên lặng điều chỉnh trạng thái của bản thân, giọng điệu và ánh mắt cùng khích lệ: "Không sao, em cứ nói đi."
Đông Bối Bối đột nhiên cảm thấy khó mà mở miệng.
Nói làm sao đây?
Nói thẳng thì được rồi.
Nhưng nói ra rồi sao?
Nói ra vậy chẳng phải là anh tránh xa em chút, em không muốn gần gũi với anh hay sao?
Đông Bối Bối vốn không phải là người hay xoắn xuýt, nhưng giờ phút này, không hiểu sao cậu lại bắt đầu do dự.
Cậu cảm thấy nếu nói thẳng ra, vậy ẩn ý sau những lời này sẽ làm người ta rất đau lòng.
Nhưng đối mặt với Tần Lĩnh, lại còn là kỷ niệm một năm, chung quy cũng không thể không nói lời nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đông Bối Bối lắc đầu, nói không có gì, lại nâng ly lên uống một hớp rượu, mượn lúc nhấp rượu suy nghĩ thêm một lát, đồng thời nửa che nửa cười với Tần Lĩnh, ý đồ làm dịu sự xấu hổ.
Nhưng sự xấu hổ cũng không vì vậy mà dịu đi, bữa cơm này cũng vì tâm tư thăm dò lẫn nhau của chồng chồng hai người mà không có mấy không khí, cuối cùng, kỷ niệm một năm cứ thể kết thúc dưới bữa tối ánh nến, ngoài ra không còn gì khác.
Bầu không khí im lặng nhìn nhau không nói lời nào vẫn kéo dài đến khi họ về nhà.
Tần Lĩnh đang nghĩ: Thật sự không đòi ly hôn với anh à?
Đông Bối Bối đang nghĩ: Mình đang bị gì vậy?
Cả căn nhà yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng động của ngưu lang chức nữ chui tới chui lui trong lồng.
Cuối cùng vẫn là Tần Lĩnh mở miệng trước.
Anh gọi Đông Bối Bối đến ngồi trên sô pha, im lặng, xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi ngẩng đầu nhìn Đông Bối Bối: "Bây giờ nhà ở và nhà bên khu Kim Hằng đều không cho thuê, anh nghĩ tìm lúc nào rảnh đưa em đến cục quản lý bất động sản, thêm tên vào."
Đông Bối Bối không nghĩ đến Tần Lĩnh sẽ nói với cậu những chuyện này, cậu kinh ngạc im lặng, chớp chớp mắt.
Tần Lĩnh nhìn hết thảy biểu hiện và phản ứng của Đông Bối Bối.
Anh nói tiếp: "Còn cả thẻ lương của anh, trước đó em không lấy, bây giờ đã tròn một năm rồi, anh xài thì cũng là xài, nên là giao lại cho em quản."
Tần Lĩnh: "Còn có một số khoản đầu tư, vốn tự có của anh, đến lúc đó..."
Tần Lĩnh không nói tiếp được nữa, đêm nay sự im lặng quá mức của Bối Bối giống như nhấc một tảng đá đè lên trái tim anh, ép đến mức anh không thở nổi.
Giờ phút này, thái độ rõ ràng không cần thiết của Bối Bối giống như dời núi đè anh, làm cho huyết mạch xương cốt của anh như bị nghiền nát.
Bối Bối, em ấy...!không muốn chấp nhận ư?
Trước khi cưới nói về kết hôn, khi đó hai người mới quen biết nhau không lâu, nói nhiều về vật chất tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm.
Nhưng đến nay, Bối Bối vẫn...
Vẫn không thích? Mối quan hệ này vẫn không vun đắp được hay sao?
Tần Lĩnh nặng nề thở dài một hơi, anh đứng dậy, không nói gì.
Đông Bối Bối nhìn anh: "Ông xã?"
Tần Lĩnh: "Không có gì, anh đi ra ngoài một lát."
Sở Hoài Nghiêm quen rồi.
Ngay khi vừa có người ngồi xuống bên cạnh, anh chàng đã biết người đó là Tần Lĩnh.
Sở Hoài Nghiêm vừa ra hiệu với bartender thêm một ly rượu, vừa quay qua hỏi: "Không phải đi kỷ niệm một năm rồi à? Sao vậy, không thuận lợi hả?"
Tần Lĩnh nhận ly rượu bartender đẩy qua, vừa ngửa đầu đã thấy khó chịu.
Một lúc sau, Tần Lĩnh quay qua nói từng điều từng điều một: "Thẻ lương, em ấy không cần.
Tối tôi về trễ, em ấy ok.
Tôi ra ngoài xã giao, trên người toàn mùi nước hoa, tự bản thân tôi còn ngửi được, tôi suy nghĩ lời giải thích, nhưng em ấy lại không xem đó là gì.
Tôi cũng không phải là người hoàn mỹ, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ em ấy thấy không thích, nhưng đến giờ tôi chưa từng thấy em ấy giận dỗi tôi lần nào, một lần cũng không."
Sở Hoài Nghiêm nhíu mày: "À, hiểu rồi."
Không quan tâm chính là không yêu thôi.
"Không phải lúc trước ông đã điều chỉnh tâm lý xong xuôi, nói từ từ rồi đến?"
Sở Hoài Nghiêm: "Sao giờ tâm trạng lại suy sụp nữa rồi? Vì ngày kỷ niệm không vui à?"
Tần Lĩnh trầm mặc ngồi trước quầy bar, cầm ly rượu trong tay không đáp.
Một lúc sau, anh quay qua hỏi Sở Hoài Nghiêm: "Ngày trước chia tay, cảm giác của ông thế nào?"
Chia tay?
Cảm giác?
Ha.
Sở Hoài Nghiêm cười nhào: "Cảm giác?"
Còn cảm giác gì nữa?
"Muốn chết thôi."
Tần Lĩnh quay qua.
Anh cảm thấy có lẽ mình chẳng chờ được đến khi ly hôn mới muốn chết.
Bây giờ đã đang muốn lắm rồi.
Một ly rượu mới được để lên bàn, Tần Lĩnh cầm lên uống cạn.
Ở nhà, Đông Bối Bối nằm trên giường, đã hơn mười một giờ nhưng vẫn chưa ngủ.
Cậu trở mình liên tục, nhìn đồng hồ, nghĩ đến không biết khi nào Tần Lĩnh mới về nhà.
Trong lòng cậu có hơi rối bời.
Vì ngày kỷ niệm một năm đầy tồi tệ này, vì sự im lặng đột ngột và dáng vẻ uể oải của Tần Lĩnh, vì thái độ né tránh trong khoảng thời gian này của mình, cũng vì đêm nay không bật thốt lên được lời nào.
Cậu không thể giải thích được, cũng thấy hơi lo lắng.
Không biết bản thân mình thế nào, cũng không biết Tần Lĩnh thế nào.
Cậu trở mình trên giường.
Đến hơn 12 giờ, cậu nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, cậu lập tức bật dậy, vén chăn xuống giường.
Xuống dưới tầng, phòng khách tối om không thấy