43.
"Anh thích em"
Tần Lĩnh đã nghĩ rất nhiều về việc sau này anh sẽ tỏ tình với Bối Bối ở tình huống nào.
Sinh nhật, ngày kỷ niệm, hay là bất kỳ một dịp lãng mạn nào đó.
Nói chung sẽ không phải là bây giờ, khi anh đang truyền nước biển, mặt mũi tiều tụy, vừa bị viêm dạ dày cấp tính, không có sức lực.
Nhưng kỳ lạ là, anh lại nói ra một cách rất tự nhiên, nằm ở đó nhìn Bối Bối chăm chú mà nói.
"Anh thích em, cho nên khi chuyện vừa xảy ra, anh đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, trong lòng rất bất an, sợ rằng anh không thể chịu đựng được, em sẽ thật sự bỏ anh mà đi."
"Anh thích em, cho nên khi tình hình của Lộc Sơn càng ngày càng tệ, điều đầu tiên anh nghĩ đến là em, nghĩ xem phải bảo vệ em, tài sản của em như thế nào."
"Anh thích em, cho nên anh không thể chấp nhận được tình huống xấu nhất, sợ sau này em theo anh sẽ phải chịu khổ, dù sao chúng ta vừa kết hôn cũng chưa lâu, em lại không có yêu cầu gì về vật chất, cũng không hưởng thụ điều gì từ anh."
Tần Lĩnh nói từng từ từng chữ: "Bối Bối, anh thích em.
Anh biết em không tin những điều này, có lẽ cũng không cần, nhưng bây giờ anh chỉ muốn nói với em, anh thích em."
Trong phòng chỉ có bọn họ, buổi tối ở bệnh viện yên tĩnh đến mức ngay cả một tiếng gió cũng không có.
Lời tỏ tình đột ngột của Tần Lĩnh giống như một tiếng chuông thanh thúy gõ vào màn đêm, gõ "keng" vào thần kinh thính giác của Đông Bối Bối, làm cho cậu cứng đờ cả người.
Tần Lĩnh ngồi dậy, ngồi bên giường, dùng cánh tay không truyền nước nắm tay Đông Bối Bối, nắm chặt, nhìn thẳng vào cậu, yên lặng thổ lộ hết: "Anh thích em, so với em anh càng là người không muốn ly hôn."
"Nhưng lúc ấy anh không còn cách nào."
"Anh có thể nói với bản thân mình rằng chỉ là ly hôn giả, nhưng anh không thể trói buộc em, lỡ như tình huống tệ nhất xảy ra, em sẽ táng gia bại sản theo anh."
"Anh không thể để chuyện này xảy ra, càng không thể để cho nửa đời sau của em chịu khổ theo anh."
"Đây là cách tốt nhất anh nghĩ được vào lúc đó."
"Anh cho rằng khi thương lượng cùng em, em có thể chấp nhận, sẽ đồng ý với quyết định này."
"Nhưng anh không ngờ em lại chống cự nhiều như vậy."
"Anh thừa nhận, lúc đó anh rất hy vọng em có thể nghe lời anh, anh cũng không cho rằng em có thể giúp anh được với lỗ thủng tài chính lớn như thế."
"Nhưng khi đề cập đến chuyện ly hôn, anh thật sự không có ý khác, xuất phát từ lòng anh thích em, anh hy vọng dù cho có thế nào đi nữa em cũng có thể sống tốt."
"Anh cũng không xem em như hoa trong nhà kính, không cảm thấy em không thể gánh vác cùng anh, cũng tuyệt đối không có ý xem thường em."
"Anh chỉ muốn bảo vệ em."
"Lấy con tim khi yêu, lập trường khi thương, bảo vệ em."
Đông Bối Bối lớn chừng này, số lần được theo đuổi nhiều vô kể, nhưng đây lại là lần đầu tiên trong đời nghe được lời tỏ tình dài thế này.
Còn là lời tỏ tình của Tần Lĩnh.
Cậu kinh ngạc ngồi đó, ngơ ngác nhìn, hồi lâu cũng không có phản ứng.
Cho đến khi nghe được tiếng bước chân và giọng của người khác sau cửa truyền đến, cậu mới định thần lại.
Sau đó, mặt của Đông Bối Bối đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Tần Lĩnh nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo gương mặt đỏ bừng kia: "Biết anh thích em, em xấu hổ thế à?"
Trên thực tế, Tần Lĩnh đã nhìn chăm chú vào Bối Bối, chỉ sợ bỏ sót một tí tẹo biểu hiện của cậu, lại càng sợ bạn đời của mình bày vẻ chán ghét.
Đông Bối Bối không ghét, em ấy chỉ là...!chỉ là...
"Chỉ là" cái gì anh cũng không biết.
Có lẽ là chưa tiêu hóa hết?
Đông Bối Bối: "Anh, nằm đi, truyền nước xong đã."
Đông Bối Bối không tỏ vẻ gì với lần tỏ tình này, trước mặt thì nói như thế, về phần bên trong —
Khoảnh khắc nghe được lời tỏ tình kia, nhịp tim của cậu đập rất nhanh, sau khi nghe xong con tim vẫn đập tăng tốc không có quy luật, về phần những thứ khác tạm thời cậu không có, nhưng ít ra cơn giận trước đó đã tan hết — hoặc có thể là mọi suy nghĩ chỉ còn để lại để tiêu hóa lời tỏ tình của Tần Lĩnh, không còn rảnh để dành cho tức giận.
Tần Lĩnh vẫn luôn nhìn Đông Bối Bối.
Anh không nằm xuống giường mà vẫn ngồi đó, nhìn không chớp mắt.
Đông Bối Bối dời mắt, nghiêng người, nét hồng trên mặt vất vả lắm mới dịu đi nay lại ửng lên lần nữa.
Đông Bối Bối đứng phắt dậy.
Tần Lĩnh ngẩng đầu theo động tác của cậu: "Đi đâu vậy?"
Đông Bối Bối xoay người: "Toilet."
Không để ý dưới chân đã vấp ghế một cái, "Á!"
Đông Bối Bối:...
Tần Lĩnh:...
Tần Lĩnh không nhịn được cười.
Đông Bối Bối rời khỏi phòng bệnh, đi ra hành lang.
Tần Lĩnh thích cậu?
Tần Lĩnh vậy mà...
Thích cậu?
Thích?
Cậu?
Là vậy hả?
Hóa ra là vậy hả?
Hai tiếng sau, truyền nước xong, Đông Bối Bối lái xe đưa Tần Lĩnh về nhà.
Trên đường về, sau một khoảng lặng yên, Tần Lĩnh ngồi ở ghế phụ quay qua, nói chầm chậm: "Bây giờ anh nói thích em, em cũng biết rồi, em có ý kiến gì không?"
Đông Bối Bối lái xe, nhìn chăm chú phía trước, không lên tiếng.
Tần Lĩnh: "Bối Bối?"
Đông Bối Bối vẫn không lên tiếng.
Tần Lĩnh: "Vợ ơi?"
"Hả?" Lúc này Đông Bối Bối mới quay qua, trên mặt đầy vẻ mờ mịt, quay lại thì như mới phát hiện đèn xanh trước mặt đã nhảy thành đèn vàng, cậu vội vàng đạp phanh.
Hai người chúi về phía trước nhưng lại được dây an toàn kéo lại.
Lúc này Đông Bối Bối mới hoàn hồn, hỏi Tần Lĩnh: "Anh nói gì?"
Tần Lĩnh:...
Hóa ra là đang ngẩn người suốt cả chặng đường?
Tần Lĩnh cởi dây an toàn: "Lái được không? Để anh lái đi."
Đông Bối Bối lắc đầu: "Không cần đâu."
Về nhà, sắp xếp cho Tần Lĩnh xong, Đông Bối Bối do dự.
Tần Lĩnh:?
Tần Lĩnh nhìn qua sô pha, thấy lồng chuột lang không còn ở đó, anh đoán hôm nay chỉ sợ là Bối Bối không muốn ở đây mà về khu Kim Hằng.
Anh cong người rên shh, đưa tay che bụng.
Đông Bối Bối: "Sao vậy? Còn không khỏe à?"
Tần Lĩnh ra vẻ khó chịu: "Ưm."
Đông Bối Bối đến gần, dìu anh, "Lên lầu nằm đi."
Tần Lĩnh không nhúc nhích mà quay qua nhìn cậu, cũng không để cập đến khu Kim Hằng mà hỏi thẳng: "Vậy hôm nay anh có thể ngủ chung phòng với em được không?"
Lúc này Đông Bối Bối mới nhớ ra rằng gần đây cậu đang giận, đang chiến tranh lạnh với Tần Lĩnh.
Nhưng giờ phút này không hiểu