52.
Có phải Bối Bối đã thích anh rồi không?
Tần Lĩnh nằm trên giường bệnh nghe vậy thì sửng sốt.
Đông Bối Bối tiễn người đến cửa lại chỉ xem như vị đại ca này đang nói lời khách sáo, không để ý nhiều trong lòng.
Giờ phút này trong lòng cậu đang ấp ủ một suy nghĩ đang chờ được thực hiện.
Tiễn người ra cửa, đi thẳng đến thang máy, đi khỏi tòa nhà nội trú, Đông Bối Bối lấy tấm thẻ cất trong túi ra đưa cho vị đại ca: "Lần này thật sự rất cảm ơn ngài."
Đại ca vừa châm thuốc vừa liếc nhìn thứ trong tay Đông Bối Bối, suýt chút nữa anh ta sặc thuốc, vội vàng nghiêng người né tránh, lùi lại một bước: "Em giai à cậu đang làm gì thế."
Đông Bối Bối nhét thẻ cho người ta: "Đây là tâm ý của cá nhân tôi."
Lúc đó có rất nhiều xe đi ngang qua nhưng không một ai chú ý đến cậu, chỉ có vị đại ca này dừng lại.
Đại ca từ chối: "Đừng đừng đừng, cậu làm gì vậy.
Lúc đầu tôi làm người tốt việc tốt còn rất tự hào đấy, giờ cậu đưa thẻ thì mọi thứ cũng thay đổi."
Đông Bối Bối cứ như đang so chiêu với vị đại ca này, một người không nhận, một người cố cho.
Đông Bối Bối: "Là người tốt chuyện tốt, anh không cần hồi báo, nhưng tôi bày tỏ lòng cảm ơn hẳn cũng nên là."
Đại ca: "Nên hay không nên gì chứ, cậu như vậy mới là không nên."
Đại ca: "Lúc ấy tôi dừng xe vì cậu à? Tôi dừng vì muốn lòng thanh thản, không muốn nghĩ lại sẽ hối hận vì mình không dừng xe."
Đông Bối Bối: "Tôi cũng vì an lòng, sợ ngày nào đó nhớ lại sẽ hối hận hôm nay không tỏ thành ý với ngài."
Đại ca: "Ài, thằng nhóc này, đã nói thôi rồi."
Đông Bối Bối: "Đại ca..."
Đại ca quát: "Ngừng!"
Đại ca rút thẻ trong tay Đông Bối Bối nhét lại vào trong túi quần của cậu, đè tay Đông Bối Bối buộc cậu phải nghe mình nói: "Tôi hiểu cậu có ý gì, cậu đây là quan tâm tất loạn."
Đông Bối Bối: Sao cơ?
Đại ca thở dài: "Cậu đấy, chỉ là yêu ông xã của mình quá, lúc đó gặp tình thế gấp gáp không kịp nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại lại thấy may mắn, may mắn lúc ấy mình ra đường nhờ người giúp, cũng may mắn lúc ấy có người xa lạ là tôi đây giúp."
Đại ca: "Cậu đó, nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn thấy sợ, luôn cảm thấy bây giờ mình nhất định phải làm chút gì đó."
Đại ca: "Có thể cũng là do cậu chưa rõ, cảm thấy mấu chốt của chuyện này là do tôi, nên phải thật lòng cảm ơn tôi thì bản thân mới thấy thoải mái."
Một tay đại ca kẹp điếu thuốc, một tay vỗ vai Đông Bối Bối: "Thật ra không phải, mấu chốt vẫn là ở ông xã của cậu."
"Anh ta khỏe lại, cậu mới có thể thật sự thấy an lòng."
"Anh ta không khỏe, trong lòng cậu sẽ khó chịu vô cùng."
Đại ca: "Cho nên ấy, cậu không cần phải đưa thẻ cho tôi, tôi giúp cậu không cần hồi báo, là tôi nên giúp."
Đại ca: "Nếu bây giờ cậu cảm thấy trong lòng vẫn không yên thì nhanh trở về phòng bệnh đi, chăm sóc ông xã của cậu cho tốt, để anh ta mau chóng khỏe lại."
Đại ca: "Anh ta bình phục, trong lòng cậu sẽ thấy thoải mái hơn."
Đại ca: "Bằng không tôi nhận thẻ, tôi đi, sau đó một khoảng thời gian cậu suy ngẫm lại, cậu vẫn là không thoải mái."
Đại ca: "Cho nên căn bản của vấn đề không phải ở chỗ tôi, mà là ở ông xã của cậu, anh ta khỏe thì cậu cũng khỏe."
Đông Bối Bối muốn lên tiếng nhưng đại ca kia không cho cậu nói: "Được rồi, đừng kì kèo nữa, quay về đi."
"Tôi thấy tình cảm của hai người tốt lắm," Đại ca rất có phong độ của đại ca, bày vẻ mặt chỉ giáo nhân sinh, "Sống cho thật tốt là đã hơn hẳn bất cứ chuyện gì rồi."
Đại ca: "Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy khi nào có người khác cần, cậu cũng dừng xe lại vào lúc họ cần nhất là được."
Đại ca: "Thôi, cứ thế đi, tôi không nói nữa."
Vẫy tay rồi cất bước, "Tôi đi đây."
Đông Bối Bối tiến lên một bước: "Anh, cho thông tin liên lạc nhé."
Đại ca ngậm điếu thuốc, híp mắt xua tay: "Không cần, bèo nước gặp nhau thôi, đi đây."
Sau khi vị đại ca này đi, Đông Bối Bối đi thang máy lên lầu.
Lúc này, trong đầu cậu vẫn luôn vang vọng lời của người đại ca tốt bụng này.
"Thật ra mấu chốt ở chỗ ông xã của cậu."
"Anh ta khỏe, cậu mới an lòng."
"Anh ta không khỏe, cậu sẽ lo nghĩ đủ chuyện."
Là vậy sao?
Vậy là bất an thấp thỏm trong khoảng thời gian này, không phải là vì không báo đáp cho người đã giúp cậu, mà là vì Tần Lĩnh?
Đông Bối Bối quay về phòng bệnh, cậu nhìn Tần Lĩnh như có điều suy nghĩ, Tần Lĩnh cũng nhìn sang.
Đông Bối Bối đi qua dựa vào cạnh anh, Tần Lĩnh đưa tay ôm cậu, nghiêng đầu hỏi: "Tiễn rồi à?"
Đông Bối Bối: "Ừm."
Cậu ngập ngừng rồi nói tới chuyện cậu muốn đưa cho đại ca đó một tấm thẻ, nhưng lại bị từ chối.
Đông Bối Bối: "Thậm chí còn không cho thông tin liên lạc."
Tần Lĩnh trấn an cậu: "Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chúng ta giúp đỡ người khác không kể hồi báo."
Đông Bối Bối gật đầu.
Cả hai im lặng một lúc, Tần Lĩnh ôm chặt cánh tay người trong lòng: "Lúc đó sợ lắm đúng không?"
Chuyện đã xảy ra lâu như thế nhưng Tần Lĩnh vẫn luôn không biết đến cùng thì vị đại ca hảo tâm kia vào công trường hỗ trợ thế nào, anh cũng chưa từng suy ngẫm kỹ lại.
Đến hôm nay mới biết, hóa ra là Bối Bối mạo hiểm mưa to, bất chấp nguy hiểm đứng ở ven đường đón xe gọi người.
Đông Bối Bối chỉ "Ừm" rồi không nói gì khác.
Tần Lĩnh thơm trán Đông Bối Bối, dịu giọng: "Làm em lo lắng rồi."
Anh nói tiếp: "Phải trách anh, sớm không đi muộn không đi, cố tình lại chọn ngày đó."
Với cơn mưa lớn như thế, lẽ ra lúc ấy anh nên hẹn với sếp Trương ngày khác.
Cũng đúng như lời sếp Trương nói khi đó, nghề của họ đã quen dãi nắng dầm mưa.
Anh cũng đã quen với việc chỉ lo công việc không để ý đến thời tiết, nên lúc ấy mới dẫn mọi người hứng mưa đến công trường, còn xảy ra tai nạn.
Tần Lĩnh: "Trên công trường, lúc nào cũng phải đặt an toàn lên trên hết.
Nhưng anh lại không làm gương tốt." Trong mắt chỉ có công việc.
Giọng của Tần Lĩnh đầy khẳng định: "Sau này anh sẽ chú ý, không để xảy ra chuyện này nữa."
Đông Bối Bối tựa vào đầu vai của Tần Lĩnh, lắc đầu: "Chuyện tai nạn cũng không ai muốn."
Tần Lĩnh: "Lúc ấy có sợ không?"
Đông Bối Bối: "Không sao, chỉ một chút."
Tần Lĩnh: "Sau này sẽ không thế nữa."
Nghĩ đến việc Đông Bối Bối mạo hiểm mưa gió, dầm mưa cả người đứng ở ven đường đón xe, thì sâu trong tim anh đã đau lòng vô cùng.
Ngoại trừ đau lòng thì còn tự kiểm điểm, thề rằng sau này sẽ không tái phạm nữa, và anh cũng chỉ có thể ôm hôn an ủi Bối Bối trong lòng.
Còn chuyện khác...
Tần Lĩnh trầm ngâm.
Nghe được lời trước khi đi của vị đại ca hảo tâm kia về Bối Bối, trong lòng anh chợt nảy ra một ý nghĩ.
Nếu ý nghĩ này là thật...
Tần Lĩnh giữ nguyên ý nghĩ đó trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Đông Bối Bối nằm trong lòng Tần Lĩnh cũng yên lặng mà nghĩ: Mấu chốt ở chỗ Tần Lĩnh ư, là thế à.
Hóa ra cậu để ý Tần Lĩnh đến như vậy.
Đông Bối Bối nhắm mắt, vòng tay qua người Tần Lĩnh, lẳng lặng ôm sát.
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cái ôm quen thuộc, dường như chỉ có cách này mới có thể làm cậu cảm thấy an tâm.
Mấy ngày sau, nhóm người lên máy bay quay về.
Tần Lĩnh ngồi trên xe lăn, anh sợ Bối Bối lo lắng nên sau khi hạ cánh anh về thẳng nhà mà không đến công ty.
Về nhà, căn nhà song lập hai tầng trở nên bất tiện với Tần Lĩnh ngồi xe lăn không tiện hành động.
Sau khi Tần Lĩnh chuyển từ xe lăn sang sô pha, anh lẩm bẩm trong lòng: "Xem ra vẫn nên làm một cái thang máy bên biệt thự bên kia."
Đông Bối Bối cầm dép lê từ cửa đi vào, ngồi xuống thay giày cho Tần Lĩnh, vừa thay vừa nói: "Quên thang máy đi mà hãy nghĩ xem mấy ngày này ngủ ở đâu."
Tần Lĩnh bày tỏ anh có thể nhảy lò cò một chân lên cầu thang.
Đông Bối Bối: "Sau đó trượt cầu thang rồi gãy luôn chân còn lại."
Tần Lĩnh buồn cười: "Không thảm vậy chứ."
Tần Lĩnh lại nói: "Nói Lý Mông mang nạng đến đây đi, anh chống nạng lên."
Đây cũng là một giải pháp, nhưng vẫn bất tiện như trước.
Đông Bối Bối: "Hay là về khu Kim Hằng ở đi."
Nhỏ thì nhỏ nhưng tiện lợi hơn.
Tần Lĩnh lại bắt đầu nói đến chuyện nhà cửa: "Không thì trước cứ để yên căn biệt thự kia đã, cải tạo lại căn 360m2 ở khu Kim Hằng? Căn đó không phải là nhà song lập mà là căn hộ bình tầng."
Đông Bối Bối cạn lời: "Anh trai à, quên chuyện nhà cửa đi."
Đây rõ ràng là lời oán trách, nhưng rơi vào tai Tần Lĩnh chỉ có mỗi một chữ "anh trai".
Tần Lĩnh kéo tay Đông Bối Bối, giọng nhão nhoẹt: "Vợ ơi, em lại kêu thêm tiếng nữa đi."
Đông Bối Bối bao việc nào có rảnh mà nhão với nhoẹt: "Sếp Tần, em phải