7.
Chúng ta kết hôn đi.
Hết cách rồi, ai bảo cậu đã 27 tuổi mà còn chưa yêu đương lần nào.
Có đôi khi Đông Bối Bối ghen tị với Mẫn Hằng.
Mẫn Hằng sống cuộc sống táo bạo không gò bó, thích ai thì theo đuổi người đó, không thích thì đá, bạn trai cũ chơi sướng thì thành bạn chịch.
Không giống Đông Bối Bối, có đôi khi lười đến mức ngay cả diy cũng không muốn làm, nhưng với tuổi này của cậu, một số nhu cầu chắc chắn là phải có...
Đông Bối Bối lại nhìn lướt qua chỗ Tần Lĩnh, thấy Tần Lĩnh đang rút nút bần của chai rượu đỏ ra, cậu tranh thủ thời gian thu hồi những suy nghĩ không thích hợp trong đầu.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, lần đầu tiên Đông Bối Bối nghiêm túc quan sát dáng vẻ của đối tượng xem mắt.
Tần Lĩnh đưa tay lấy hai ly thủy tinh trong tủ – anh rất cao, chân dài, thích mặc áo sơ mi, khi giơ tay lên mở tủ, vai anh căng ra, cơ bắp dưới lớp áo phồng lên như một ngọn núi.
Lấy ly rượu xuống, Tần Lĩnh xắn ống tay áo lên, đem hai cái ly để trong tủ quanh năm bị bám bụi xuống vòi nước rửa sạch, sau đó lấy khăn lau khô — cổ tay dưới ống tay áo của anh rắn chắc, khi xoay cổ tay, cơ cánh tay chạy dọc đầy mạnh mẽ.
Tần Lĩnh đứng trước bồn rửa, hơi cong vai khom người xuống — bả vai rộng, vải vóc ôm sát vai sau, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc dưới lớp quần áo.
Xuống nữa là eo thon hông chắc, hai chân dài.
Đông Bối Bối im lặng quan sát, lại im lặng nhìn đi chỗ khác.
E hèm.
Vẻ ngoài mà nói, cậu cũng rất vừa lòng.
Tần Lĩnh cũng vừa lòng, lúc ăn cơm.
Đông Bối Bối nấu ăn rất ngon, là những món bình dị, rất ngon, cậu còn hỏi trước về khẩu vị của anh, tất cả đều là những món anh thích.
Không chỉ có thể, lúc hai người dùng bữa còn trò chuyện rất nhẹ nhàng vui vẻ — dù cho họ chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn, chủ đề chung cũng có hạn.
Tần Lĩnh nhanh chóng phát hiện ra, trên người Đông Bối Bối có một khí chất độc nhất vô nhị: Nói ít, nghe nhiều, nhưng mỗi khi cậu lên tiếng đều làm người ta muốn được tiếp lời của cậu.
Khí chất ấm áp, điềm đạm, khi lắng nghe người khác cũng rất nghiêm túc, rất tập trung vào chủ đề và đáp lại kịp thời, dù là ai ngồi đối diện cậu cũng sẽ muốn được nói chuyện tiếp.
Tần Lĩnh không nhịn được hỏi cậu: "Cậu ngồi cùng ai cũng thế này à?"
Đông Bối Bối hơi đơ ra, nhận ra ý của Tần Lĩnh, cậu trả lời không chút nghĩ ngợi: "Không, đôi khi người khác nói chán quá tôi sẽ phân tâm."
Tần Lĩnh: "Tôi nói có chán không?"
Đông Bối Bối: "Không đâu."
Tần Lĩnh bắt đầu nhớ lại những gì họ vừa nói.
Đông Bối Bối vừa ăn vừa bình tĩnh giải thích: "Chủ yếu vẫn phải xem là ai."
Xem là ai?
Tần Lĩnh nhướng mày, ý là, cùng một chủ đề nhưng người khác nói thì nhàm, "Tôi nói thì không nhàm?"
Đông Bối Bối cười: "Anh là đối tượng xem mắt của tôi mà.
Cần tập trung quan tâm."
Tần Lĩnh bị chọc cười vì câu trả lời thẳng thắn lại không mất vẻ dí dỏm này.
Thật đúng là vậy.
Kỳ thật, không chỉ có Đông Bối Bối đối xử với anh như vậy, mà anh cũng đối xử với Đông Bối Bối như thế.
— Xem mắt, xem mắt vì mục đích kết hôn, sau nhiều lần tiếp xúc nhận thấy đối phương cũng không tệ, cả hai đều rất coi trọng đối phương.
Nếu đã coi trọng, đương nhiên sẽ vô ý hay cố ý thể hiện những mặt tốt trong vô thức.
Nhưng rõ ràng, nếu kết hôn, cuộc sống hôn nhân không chỉ có mỗi mặt tốt.
Tần Lĩnh cố ý trò chuyện về những mặt không tốt trong tương lai: "Tôi đi công tác rất nhiều, nếu đi lâu, có thể mười ngày nửa tháng cũng không về."
Đông Bối Bối gật đầu.
Tần Lĩnh nhìn qua: "Lúc đó cậu có giận không?"
Đông Bối Bối suy nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu: "Chắc là không."
Giải thích, "Tôi không thích ra ngoài, cũng hơi lười, một mình lâu ngày cũng sẽ hơi cô đơn, nhưng tôi khá giỏi trong việc tìm việc gì đó để làm, giết thời gian."
Tần Lĩnh: "Ví dụ như?"
Đông Bối Bối: "Ví dụ như trong vài ngày nữa tôi phải mang mười ba anh em chuột lang đi triệt sản."
Tần Lĩnh cười.
Đông Bối Bối tưởng tượng về cuộc sống nhàn rỗi sau hôn nhân khi chồng không có ở nhà: "Tôi thường tập yoga, sau này rảnh rồi, có thể sắp xếp một hoặc hai tiết một ngày.
Tôi có một vài người bạn, không muốn ở nhà có thể hẹn ra ngoài gặp mặt uống trà."
"Để giết thời gian, có thể nghiên cứu công thức nấu ăn, trồng hoa, thơ thẩn, ngủ một giấc, đều được."
Tần Lĩnh nghe những lời này không khỏi nghĩ đến vị mà anh vừa chia tay trước đó.
Vị kia cũng miêu tả cuộc sống ở nhà sau hôn nhân giống như Đông Bối Bối, khá tương tự, thậm chí còn nhiều màu sắc hơn so với Đông Bối Bối — như thể một người cũng có thể sống như một thế giới.
Lúc đó nghe, Tần Lĩnh đã cảm thấy rất giả dối, anh biết vị kia chỉ là muốn hùa theo anh, cố ý nói ra những lời cường điệu mà thôi.
Nhưng những lời bây giờ của Đông Bối Bối, Tần Lĩnh lại cảm thấy rất chân thật.
Tần Lĩnh nói tiếp: "Có thể chúng ta sẽ có chút mâu thuẫn."
"Hả?" Đông Bối Bối nói ngay: "Sẽ cãi nhau hay sao?"
Tần Lĩnh cong môi, anh nhớ lúc trước Đông Bối Bối nói mình lười, không giỏi cũng không thích cãi nhau với người khác.
Tần Lĩnh: "Không cãi nhau, ý tôi là mâu thuẫn."
Đông Bối Bối nói chậm rì: "Vậy cũng bình thường mà, hai chân của mình đi không vững còn vấp phải nhau, chứ đừng nói chi đến chuyện vợ chồng."
"Nếu có mâu thuẫn, cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, giải quyết là xong."
"Nếu nói giải quyết, hoặc là chúng ta đạt được nhận thức chung, hoặc là anh lui một bước, hoặc là tôi lui một bước, hoặc thỏa hiệp với nhau."
Nói đến chỗ này, Đông Bối Bối nghiêm túc suy nghĩ: "Nhưng có lẽ cũng không nhất định giải quyết êm đẹp được, có thể trước khi cưới chúng ta chưa sống chung nên cảm thấy mình khá hợp với nhau, nhưng đến khi chung sống rồi thì lại không, có vài mâu thuẫn không thể giải quyết hoặc thỏa hiệp được."
Tần Lĩnh nói thuận theo lời này: "Nếu lúc đó thật sự không thể giải quyết hay thỏa hiệp được, cậu sẽ làm sao?"
"Tôi à..." Đông Bối Bối nhún vai, nói một cách thoải mái: "Có thể tôi sẽ lựa chọn ly hôn."
Cậu hơi dừng lại, nhìn về phía Tần Lĩnh, hỏi: "Anh có thể chấp nhận ly