Chương thứ mười một
...
Trang Khê trầm giọng cười, trong hiện thực cậu đang cười, mà Tiểu Khê trong trò chơi cũng nhếch khóe miệng.
Viễn Viễn đã xoay người lại, đối mặt với cậu.
Từ góc độ này, Trang Khê có thể nhìn rất rõ mặt của Viễn Viễn, nhìn đến ngây ra.
Lúc trước vết bỏng trên mặt Viễn Viễn rất nặng, còn có hai phiến lá của cỏ cầm máu dán lên.
Trang Khê chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt của Viễn Viễn, một đôi mắt vừa sáng vừa lạnh.
Bây giờ không còn cỏ cầm máu nữa, vết thương trên má cũng không quá nghiêm trọng.
Hình dáng khuôn mặt Viễn Viễn đã dần hiện rõ, khuôn mặt ấy đột ngột xuất hiện trước mắt Trang Khê mà chẳng báo trước, khiến cậu cảm thấy luống cuống.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy cũng đủ biết vẻ ngoài của Viễn Viễn không tệ, nhưng cậu không nghĩ rằng nó lại không tệ tới mức độ này.
Quan trọng hơn hết, khuôn mặt ấy rất quen.
Tiểu Khê: "Viễn Viễn, hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi nhỉ?"
Viễn Viễn: "Chăm chỉ học hành, bớt đọc tiểu thuyết lại."
Trang Khê: "..."
Lời này đúng là hơi giống những câu nói tầm thường trong tiểu thuyết cổ đại, nhưng sao điểm tâm trạng của Viễn Viễn lại cao lên vậy?
Tiểu Khê: "Thật đó, không phải mấy câu tâm tình đào hố đâu."
Cậu nói mấy câu tình cảm với nhân vật trong trò chơi làm gì chứ?
[Tâm trạng của Viễn Viễn +5.]
Viễn Viễn thích người chân thành.
Trang Khê nghĩ thế, cậu ôm nhân vật vào lòng rồi mới ra khỏi giường.
Tiểu Khê: "Viễn Viễn, thị trấn của chúng ta sắp có bệnh viện rồi.
Cậu đợi một chút, chúng ta sẽ đến bệnh viện khám thử, nghe bảo là bệnh viện này lợi hại lắm đó."
Trang Khê không dám nói ra hết, không nói với Viễn Viễn là nhân vật trong thị trấn của Lương Sâm bị cắn đứt tay cũng có thể trị khỏi.
Đam Mỹ Sắc
Thế nhưng Viễn Viễn lại giống như đang khó chịu, giá trị tâm trạng cứ lên lên xuống xuống nhiều lần.
Trang Khê chẳng nghĩ nhiều, cậu mở bảng tùy chọn xây dựng, lướt qua một đống nhà xưởng và phòng ăn rồi mới đến bệnh viện.
Hiện tại bệnh viện vẫn là màu xám, nhưng có một nút lệnh mua nho nhỏ, Trang Khê không chút do dự nhấn vào đó.
Tiêu khoản tiền lớn nhất trong nhiều năm nay của mình.
Cậu hào hứng chạm vào bệnh viện, đặt nó ở sau phòng của mình.
Một tòa bệnh viện khiến người khác an tâm đã xuất hiện trong thị trấn.
[Xin chúc mừng! Bệnh viện Tam Giới đã tọa lạc tại thị trấn của bạn.]
Trang Khê đẩy mở cửa chính của bệnh viện, chỉ nhìn thấy một ông lão tóc trắng.
"Chào Tiểu Khê, tôi là viện trưởng kiêm bác sĩ chủ trị của bệnh viện Tam Giới, Lý Minh."
Tiểu Khê: "Viện trưởng Lý, con có một người dân trong trấn bị thương ở chân, ông có thể giúp cậu ấy xem thử không ạ?"
Viện trưởng Lý còn chưa thèm kiểm tra gì đã cười híp mắt nói: "Không thành vấn đề, 10 ngàn kim tệ là chữa khỏi."
Trang Khê nhìn vào cột tài sản của mình, sau khi mua hạt giống xong, cậu chỉ còn thừa lại 2 kim tệ.
Cậu là một người nghèo.
Tiểu Khê trong trò chơi co quắp đứng trong bệnh viện "Vậy đợi con thêm mấy ngày nữa."
Viện trưởng tóc trắng vẫn nheo mắt cười: "Được."
Trang Khê cũng cười với ông, dù gì thì đây cũng là một tin tốt.
Có thể trị khỏi là tốt rồi, chỉ cần cậu trồng trọt nhiều hơn, làm nhiều nhiệm vụ của sân bay và tàu hỏa là được.
Nhân vật vui sướng chạy về nhà, "Viễn Viễn, có một tin tốt và một tin xấu."
Viễn Viễn trên giường nói: "Nói tin xấu trước đi."
Tiểu Khê sửng sốt, không phải nên nghe tin tốt trước sao? Không nói tin tốt ra thì tin xấu cậu cũng chẳng nói được mà.
Tiểu Khê tiếp tục vui vẻ bảo: "Tin tốt là..."
Trên đầu Viễn Viễn hiện ra ba cái dấu chấm hỏi, sau khi nghe xong phần phía sau, dấu chấm hỏi biến mất, đôi mắt lạnh lùng cũng lóe lên ánh sáng.
"Tin tốt thứ nhất, viện trưởng ở bệnh viện nói rằng có thể trị khỏi chân cho cậu."
Viễn Viễn không ngờ cái nơi nhìn lạc hậu y như địa cầu cổ đại này lại có thể chữa lành bên chân bị cụt một nửa của nó.
Thật ra nó chẳng dám ôm hy vọng gì, nó tuyệt vọng rồi.
Nhưng sau buổi chiều hôm đó, nó lại nghĩ, mình làm một người què ở đây thỉnh thoảng được nhóc con cõng trên lưng, buổi chiều cùng đi bộ đón ánh tà dương.
Cuộc sống an nhàn như thế cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu thật sự có thể chữa khỏi thì lại càng tốt hơn.
Vậy là nó có thể cõng em ấy, còn có thể làm hầu hết những việc khác.
Viễn Viễn nhìn Tiểu Khê bằng đôi mắt sáng rực, Tiểu Khê vui vẻ nói tiếp tin tốt tiếp theo, "Nơi ở của Viễn Viễn xây xong rồi, Viễn Viễn sở hữu một căn nhà rồi nha, vui không?"
Viễn Viễn: "..."
Tiểu Khê: "Tôi đi chuẩn bị một chút, ngày mai là Viễn Viễn có thể vào ở rồi."
Viễn Viễn ngắt lời cậu: "Vậy tin tức xấu đâu?"
Nhân vật đang hưng phấn bừng bừng cúi đầu xuống, "Viện trưởng nói cần 10 ngàn kim tệ, 10 ngàn nhiều lắm đó."
[Viễn Viễn: "Tôi luôn cảm thấy trên phương diện tiền bạc, 10 ngàn là một con số rất nhỏ."]
Lần này tới lượt đỉnh đầu Trang Khê hiện ra một dấu chấm hỏi lớn.
Cho dù đây chỉ là tiền tệ trong trò chơi đi chăng nữa, đổi ra tiền trong thực tế cũng là 10.000 nhân dân tệ đó.
Đối mặt với con số lớn đến vậy cậu cũng không biết phải làm sao nữa.
Nhân vật của cậu có cách nghĩ này từ đâu vậy? Viễn Viễn không biết gì về hiện thực cả, Trang Khê bèn quyết định xây dựng lại giá trị quan của Viễn Viễn.
Tiểu Khê thành khẩn nói: "Viễn Viễn, tụi mình rất nghèo."
"Thị trấn của chúng ta rất nghèo, chúng ta cũng rất nghèo.
Cậu biết tụi mình có bao nhiêu tiền không?"
Viễn Viễn nhìn qua, nếu mà không có đến 10 ngàn thì đúng là thảm thật.
"Chúng ta chỉ có 2 kim tệ thôi."
Viễn Viễn: "..."
Em ấy thật sự rất nghèo sao? Tại sao trong nhận thức của nó chữ "nghèo" lại cách em ấy mười vạn tám nghìn dặm nhỉ? Những việc liên quan tới tiền trong tiềm thức của nó đều tính bằng ngàn vạn mà?
Vì từng chữ "nghèo nghèo nghèo" của Trang Khê truyền vào tai, Viễn Viễn đành chấp nhận sự thật là bọn họ rất nghèo.
Tiểu Khê: "Nhưng mà, Viễn Viễn đừng lo lắng.
Tôi có thể trồng trọt, cậu nhìn đi, mỗi loại cây trên cánh đồng đều có thể bán lấy tiền đó, còn có thể dùng máy bay nhỏ chuyển vật phẩm cho người khác để kiếm tiền.
Nhất định sẽ không quá lâu đâu."
"Chỉ là, có thể về sau cậu sẽ phải ăn ít một chút."
Một cái dấu hỏi bay ra từ trên đầu Viễn Viễn, đã nghèo đến mức phải chịu đói luôn rồi á?
Trang Khê cũng hơi xấu hổ, nhưng việc cũng có nặng nhẹ.
So với chuyện khiến Viễn Viễn trở thành người bình thường nhanh hơn thì thiếu dinh dưỡng chỉ như một việc nhỏ mà thôi.
Nói xong Trang Khê đưa một cái gối để Viễn Viễn dựa lưng, rồi cậu mở cửa sổ, đội mũ ra ruộng làm việc.
Viễn Viễn ngồi trên giường, nhìn nhân vật đang bận rộn ngoài vườn, trong lòng nó phình lên, một cảm xúc mới lạ bắt đầu đâm rễ nảy mầm.
Nó chạm nhẹ vào chân của mình, không biết đang nghĩ về cái gì.
Trang Khê thu hoạch thực phẩm từ mười hai mảnh đất rồi chừa lại những thứ Viễn Viễn có thể ăn được.
Trước tiên, cậu mở sân bay ra kiểm tra xem có nhiệm vụ nào mình có thể nhận được không.
Cậu nhận một vài nhiệm vụ bình thường, rồi lại liếc nhìn cái nhân vật mặc quần áo hoa lệ đó, đóng bản đồ sân bay lại.
Cậu rất muốn cho nó thứ nó cần, nhưng mà cậu không có.
Cậu đã thử rồi, sau khi thu hoạch bông và gửi đến nhà máy.
Quần áo được làm xong nhưng cái vòng đó vẫn là màu đỏ.
Làm xong nhiệm vụ của sân bay, những thứ còn thừa đều mang đi bán cả.
Tổng cộng được 180 kim tệ.
Thật ra mấy loại thực phẩm lớn rất nhanh, nhưng thể lực của cậu có hạn.
Sau khi thu hoạch còn phải trồng tiếp cây mới, hầu như cậu không còn thừa lại bao nhiêu thể lực nữa, mỗi ngày chỉ có thể thu hoạch được một đợt mà thôi.
Với một ít thể lực còn thừa lại, Trang Khê quay trở về phòng, lấy gỗ Thiết Tâm được xe lửa mang về ra nghiên cứu.
Viễn Viễn vẫn luôn nhìn theo cậu, "Cậu đang làm gì thế?"
Tiểu Khê: "Lúc tôi nhìn thấy khối gỗ này đã muốn làm cho cậu một chiếc xe lăn rồi."
[Tâm trạng của Viễn Viễn +3.]
"Mặc dù chân của Viễn Viễn có thể chữa khỏi, nhưng cũng cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể tiết kiệm đủ tiền.
Trong khoảng thời gian này Viễn Viễn dùng xe lăn trước nhé."
Trang Khê nghiên cứu một lúc, trước tiên cậu