Chương thứ mười tám
...
Một số người rối rít tập trung trước mặt thầy Dương, chỉ có Trang Khê yên lặng ngồi tại chỗ.
Thầy Dương lên tiếng: "Nói quá lên thế làm gì.
Tôi chỉ đến công ty để tham dự vào đợt thiết kế AI trong kỳ thực tập đại học thôi.
Đã nhiều năm rồi, chẳng biết nó đã phát triển đến mức nào nữa."
"Người thiết kế đầu tiên mới là người đặt nền tảng cho trò chơi chứ."
"Chỉ là kỳ thực tập đại học mà thầy Dương đã tham dự thiết kế trò chơi rồi, lợi hại quá đi!"
"Thứ lợi hại nhất trong "Thị trấn màu xanh" là AI của các người dân trong trấn."
Trang Khê im lặng lắng nghe, có lẽ hỏi các vấn đề là giả, nịnh bợ mới là thật đi.
Cậu biết thầy Dương rất lợi hại, nhưng sự hiểu biết của cậu về chữ "lợi hại" này còn lâu mới sâu sắc như bọn họ.
Xã hội càng phát triển thì giai cấp càng thêm vững chắc.
Trang Khê cách thầy Dương quá xa nên khái niệm này sẽ trở nên mơ hồ đối với cậu.
Nhưng với những người có một chút vốn, nôn nóng muốn bò lên tầng lớp thượng lưu và biết nhiều hơn về sự lợi hại của gia tộc thầy Dương, thì đây là cơ hội khó có được.
Trang Khê im lặng lắng nghe.
Cậu thật sự muốn hiểu rõ hơn về trò chơi.
Diễn đàn không thể giải quyết những nghi ngờ của cậu, nhưng có lẽ nhà thiết kế đời đầu của trò chơi thì có thể.
Nếu được, cậu cũng muốn cho thầy Dương xem thử, hỏi thử thầy ấy xem chuyện gì xảy ra với nhân vật của cậu.
Cậu tin tưởng thầy Dương.
Trước giờ thầy Dương không bao giờ dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu, cũng nhất định sẽ không cười nhạo nhân vật trong thị trấn của cậu đâu.
Thầy Dương giải thích: "Điều quan trọng nhất của trò chơi là khiến các cậu có thể tìm ra những niềm vui bất ngờ nho nhỏ, cho dù cậu từng chơi bao lâu đi chăng nữa."
"Trò chơi không nên rập khuôn giống nhau, mà nên để mỗi người chơi có một trải nghiệm khác nhau, tạo được những đặc điểm riêng của từng người."
Trang Khê thầm gật đầu.
Trước đó cậu luôn cho rằng mọi trò chơi đều rất lạnh lẽo và khô khan.
Mãi cho tới khi gặp được Viễn Viễn, gặp được Trạch Trạch, ngay cả Bảo Bảo và Bối Bối cũng rất sống động.
Trò chơi ấm áp mà thú vị, chỉ vẻn vẹn một tháng đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống của cậu.
"Anh, sao anh không mở trò chơi lên cho thầy Dương xem thử?"
Trong lúc Trang Khê thầm nghĩ về trò chơi, bọn họ đều đã tự mở thị trấn của mình lên cho thầy Dương xem.
Thầy Dương trả lời từng vấn đề của họ.
Chỉ có Trang Khê là không tham gia.
"Anh, anh chơi lâu như thế rồi mà ngay cả Lương Sâm cũng không kết bạn.
Lương Sâm vẫn luôn xem anh như bạn thân nhất, anh có ý kiến hay che giấu gì với Lương Sâm sao?"
"Bây giờ cũng thế, cơ hội tốt như vậy.
Em cố tình nhờ Lương Sâm đưa anh đến đây mà anh không chịu hợp tác gì cả.
Anh cảm thấy thầy Dương không đủ tư cách hay là chê em quản quá nhiều chuyện?" Lăng Ngạn Hoa rũ mi, tỏ ra oan ức.
Những người trên bàn trà đều nhìn Trang Khê, ngay cả Lương Sâm cũng nhìn cậu, rõ ràng là đang nghi ngờ.
Thầy Dương cất tiếng cười nhạo, đứng dậy đẩy ghế ra chuẩn bị rời đi.
Những người khác bắt đầu lo lắng, Lăng Ngạn Hoa cũng cuống lên.
Bọn họ tức giận nhìn cái người khiến người khác mất hứng, không chịu hợp tác kia.
Nhất định là vì cậu ấy nên thầy Dương mới không vui, thầy Dương tức giận rồi.
Sao đến thời đại này rồi mà vẫn có người như vậy chứ.
Ngay cả chơi trò chơi cũng tự mình cúi đầu chơi, đến lớp học cũng học thành kiểu bí ẩn, chẳng ai hiểu nổi, không chỉ không chơi trò chơi mà còn không giao tiếp với xã hội.
Ngạn Hoa có chăm sóc cậu ấy thế nào cũng vô dụng thôi.
Chỉ một lát này, ấn tượng về Trang Khê trong lòng bọn họ đã giảm xuống mức thấp nhất.
Khi không ảnh hưởng đến lợi ích của họ, họ sẽ chỉ hời hợt không vui.
Nếu ảnh hưởng đến họ, vậy thì không đơn giản như thế nữa rồi.
Trong phòng riêng rất yên tĩnh, ghế bị đẩy ra, tiếng chân ghế cọ sát vào mặt đất kích thích màng nhĩ của Trang Khê.
Luôn là như thế này, thế nên cậu mới không muốn đến.
Lúc thầy Dương gần rời đi, Trang Khê cũng đứng dậy.
Thầy Dương kinh ngạc nhìn cậu, nghe thấy âm thanh phát ra từ quang não của Trang Khê: "Thầy Dương, em có vấn đề cần hỏi thầy, muốn nhờ thầy nhìn thử thị trấn của em."
Thầy Dương vẫn đẩy ghế ra, cầm lấy áo khoác mình tùy tiện vứt một bên lên.
Trang Khê mím môi, đối mặt với ánh mắt xem kịch của mấy người xung quanh nhưng cậu chỉ im lặng đứng ở đó.
Chắc chắn bọn họ đang cười nhạo cậu, sao khi nãy làm màu không chịu hỏi mà bây giờ lại đến hỏi, cho rằng mình là ai chứ?
"Theo tôi qua đây rồi hỏi."
Trang Khê kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong phòng riêng có một cái bàn lớn.
Có một chiếc sô pha cho ba người ngồi cách xa cái bàn này, nơi thầy Dương nói là ở đó.
Một dòng nước ấm áp chảy vào trong lòng Trang Khê, cậu gật đầu rồi lập tức đi qua đấy.
Bỏ lại những kẻ mặt mũi tràn đầy kinh ngạc kia.
Khi đi qua đó, Trang Khê đã thoát ra khỏi chế độ nền của trò chơi.
Vừa ngồi xuống cậu liền mở thị trấn của mình ra, chuyển màn hình thành độ lớn phù hợp cho hai người xem.
Khi thầy Dương nhìn chằm chằm vào trò chơi, lông mày không tự chủ cau lại.
Hai tay Trang Khê nắm chặt, cũng căng thẳng theo.
Thầy Dương: "Em chơi bao lâu rồi?"
Trang Khê dùng ngón tay ra hiệu, không đến một tháng.
Tầm mắt của thầy Dương chuyển từ trò chơi sang mặt của cậu, "Không đến một tháng mà đã cấp 10 rồi sao?"
"Cậu ấy nói dối, không thể nào có chuyện chỉ mới chơi có một tháng được." Một học sinh chỉ ra, "Em mất mấy tháng mới được cấp 10, cậu ấy là đồ mọt sách, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian để chơi trò chơi đâu.
Cũng không có tiền để mà nạp vào, sao có thể thăng cấp nhanh vậy được?"
Lương Sâm nói: "Khê Khê đúng là chơi chưa đến một tháng.
Thời gian cậu ấy tải trò chơi về cũng không đến một tháng."
"Cậu tự nghĩ lại xem chuyện đó có thể xảy ra không? Cậu ấy lừa cậu đấy!"
Lương Sâm không nói nên lời.
Lăng Ngạn Hoa nhìn một lát rồi đi thẳng đến bên cạnh hai người.
Trang Khê không ngờ Lăng Ngạn Hoa lại đi sang bên này, khi nó đến gần, cơ thể cậu chợt căng thẳng trong vô thức.
"Anh, người dân của anh," Nó nhìn về phía Trang Khê, trên mặt là nụ cười kìm nén và kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra với người dân của anh vậy, đều là người khuyết tật sao?"
Thầy Dương cũng nhìn về phía trò chơi của cậu lần nữa.
Vừa rồi Trạch Trạch đứng ở mảnh đất trồng hoa hướng dương để cắt hoa, những cánh hoa và lá cây to to che mất nó nên thầy Dương cũng không nhìn rõ.
Bây giờ hoa hướng dương đã bị cắt đứt, Viễn Viễn đang trồng những hạt giống mới xuống mảnh đất trống, gió thổi qua ống quần trống rỗng mới có thể nhìn rõ đây là nhân vật bị què một chân.
Mà một nhân vật khác, đôi mắt của nó được che bằng một dải lụa.
Vì hành động của nó không khác gì người bình thường, mới đầu chẳng ai nghĩ đây là người mù.
Bây giờ nó trồng xong rồi, đang cầm một cây gậy nhẹ nhàng thăm dò xung quanh.
Sau đó thu gậy vào tay áo, vuốt nhẹ.
Trang Khê nghe thấy tiếng cười ở phía sau.
"Người dân là người tàn tật? Hahahaha, còn thảm đến thế à?"
"Cậu ấy là một người câm, người dân thì giống với cậu ấy, đều bị tàn tật.
Có mối quan hệ gì sao?"
Trang Khê cảm thấy may mắn vì khi nãy, cậu vừa ngồi xuống là đã tắt quyền truy cập âm thanh.
Viễn Viễn và Trạch Trạch sẽ không nghe được những lời này.
Nếu không, chẳng biết trong lòng hai người ấy sẽ cảm thấy thế nào.
Đám người chế giễu xong thì bắt đầu kéo nhau đi sang chỗ Trang Khê.
Thầy Dương vẫn luôn nhìn màn hình của trò chơi.
Thầy ấy không nói gì, Trang Khê cũng không tiện ý kiến gì cả.
Viễn Viễn và Trạch Trạch