Chương thứ hai mươi mốt
...
"Anh nợ tôi!"
Lăng Ngạn Hoa muốn hét lên thật to nhưng lại sợ có người khác nghe được, đành miễn cưỡng gằn giọng xuống u ám ngột ngạt.
Trang Khê không tranh luận với Lăng Ngạn Hoa nữa, chỉ yên lặng nhìn nó với khuôn mặt thản nhiên.
"Trang Khê?"
Thầy Dương đứng ngoài gọi vọng vào, Lăng Ngạn Hoa lập tức đứng thẳng người dậy, lại trở thành một thiếu niên đầy sức sống.
Trang Khê đi ra từ góc tối.
Thầy Dương liếc nhìn họ: "Đi thôi."
Trang Khê gật đầu đi theo thầy Dương.
Khi đi đến trước chiếc xe, cậu ngập ngừng nhìn về phía Lương Sâm.
"Khê Khê cậu về trước đi, tớ chơi thêm một lát rồi về sau."
Trong góc tối không nhìn rõ được khuôn mặt của Lương Sâm.
Trang Khê gật gật đầu, ngồi lên xe.
Tốc độ của xe rất nhanh, không đến ba phút là đã đến khu phố nơi Trang Khê sinh sống.
Thầy Dương cố ý giảm tốc độ, đi về phía trước như rùa bò.
"Trò chơi của em không bình thường, có thể đó không phải là "Thị trấn màu xanh"." Thầy Dương chậm rãi nói ra những kết luận khác với khi nãy.
Cơ thể Trang Khê căng lên, cậu nhìn thẳng vào thầy Dương, trong mắt là sự ngạc nhiên và hoảng hốt không thể che giấu.
"Khi nãy ở phòng trà tôi nói như thế là vì không muốn những người khác nghĩ quá nhiều.
Coi người dân của em như người dân bình thường để tránh khỏi những rắc rối không cần thiết." Thầy cười cười: "Trong chuyện này, chúng sẽ tin tưởng vô điều kiện những lời tôi nói."
"Ban đầu tôi còn nghĩ liệu có phải em tải trúng bản lậu không."
Trang Khê nhanh chóng lắc đầu, cho dù cậu có nghèo đi chăng nữa cũng sẽ không tải đồ lậu.
"Tôi nghĩ một lát cũng cảm thấy không giống vậy.
AI của bản lậu có thể làm được đến cấp độ này cũng rất hiếm."
Ngón tay của thầy Dương gõ từng nhịp trên bảng điều khiển, mỗi một nhịp gõ là trái tim Trang Khê lại nhảy lên một chút: "Hệ thống của trò chơi hầu như không có thay đổi gì, chỉ có người dân hơi kỳ lạ.
Nhiều năm như vậy, thầy cũng không biết trò chơi đã đạt đến cấp độ nào, có lẽ nhóm nghiên cứu AI của công ty đang thử nghiệm gì đó."
"Tôi sẽ hỏi giúp em, nhưng chuyện này thuộc về bí mật thương mại, tôi cũng không thể đảm bảo họ sẽ nói với tôi."
Trang Khê gật đầu, nhanh chóng dùng thủ ngữ ra dấu cám ơn thầy Dương.
Cậu gõ chữ trên quang não, "Thầy Dương, không phải bản lậu đâu.
Khi nãy em vẫn có thể thêm bạn mà."
Nếu như là bản lậu, không phải trong hệ thống trò chơi của công ty thì cậu không thể nào thêm bạn thành công được.
Thầy Dương suy nghĩ một lúc: "Vậy là chứng minh được những phỏng đoán phía sau của tôi, có thể là có người thử nghiệm phiên bản mới."
"Trước đây có người từng đưa ra đề xuất, mỗi một người dân trong thị trấn sẽ sở hữu một hệ thống AI độc nhất vô nhị.
Giống như một người máy nhỏ có thể vượt qua bài kiểm tra Turing vậy."
Trang Khê mở to mắt ngạc nhiên, ngay cả khi cậu không hiểu những việc này thì cũng biết rằng đây là một đề nghị rất tuyệt vời.
Mỗi người sẽ được sở hữu một người dân độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Bọn họ có suy nghĩ của riêng mình, có tính cách của riêng mình.
Nuôi một nhóm người dân như thể xây dựng lên một thị trấn, nghĩ thôi đã thấy rất tốt đẹp rồi.
"Nhưng vào lúc ấy, cách nghĩ này rất khó thực hiện.
Ví dụ, nếu trò chơi có 1 tỷ người dùng, chơi đến giai đoạn sau thì mỗi người sẽ có trung bình 20 người dân.
Như vậy là cần 20 tỷ hệ thống AI độc lập, ngay cả công ty trò chơi mạnh nhất thế giới cũng khó mà làm được."
"Trước khi tôi rời công ty, trò chơi này vẫn để các loại người dân dùng chung một AI.
Việc nhóm nghiên cứu phải làm là không ngừng tăng thêm các loại người dân mới, khiến trò chơi trở nên phong phú hơn."
"Hiện tại có khoảng vài triệu loại người dân thị trấn, tính tương tác cao.
Tỷ lệ xuất hiện người dân giống nhau xung quanh người chơi rất thấp, dự kiến các loại người dân trong trấn sẽ vượt quá ngàn vạn, vượt xa những trò chơi tương tự."
"Người dân của em, có thể là do một người độc lập thiết kế ra."
Trang Khê nghiêm túc nghe xong, lại ra dấu cám ơn.
Bình thường thầy Dương không phải là người nói nhiều, nói với cậu nhiều thứ như vậy đã là rất hiếm có rồi.
Hơn nữa thầy còn tiết lộ không ít việc không thể tùy tiện nói cho người ngoài.
"Thầy Dương, sao thầy lại nói với em những điều này ạ?"
Trang Khê gửi tin nhắn hỏi, nhưng vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước.
"Tôi nói nhiều như vậy rốt cuộc em cũng phát hiện ra rồi sao?" Trên mặt thầy Dương hơi có nét cười.
Xe dừng lại trước lối vào của khu phố, nét cười trên mặt thầy Dương cũng dần trở nên nghiêm túc, "Trang Khê, em đã nghĩ đến sẽ học chuyên ngành gì ở đại học chưa? Sau này muốn làm việc gì?"
Trong mắt Trang Khê hiện lên nghi ngờ, tương lai cậu muốn làm nghề gì?
"Em sắp trưởng thành rồi, phải bắt đầu nghĩ về vấn đề này đi.
Lên kế hoạch cho cuộc đời của mình."
Trang Khê mím môi, trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến việc mà cậu muốn làm một cách cụ thể.
Sau lần tình cờ thi được hạng nhất lúc nhỏ, bố mẹ đã cùng về nhà ăn cơm và khen ngợi cậu.
Từ đó về sau, cậu dốc sức học tập, muốn bố mẹ về nhà ăn cơm nhiều một chút, muốn khiến họ chú ý đến mình.
Nỗ lực học tập thi được hạng nhất là cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra để khiến bố mẹ về nhà sớm.
Sau này vì cậu thường xuyên thi được hạng nhất nên bố mẹ bắt đầu quen với việc này.
Coi chuyện này là bình thường.
Bố mẹ không còn đặc biệt quay về vì cậu nữa, nhưng chuyện này cũng đã trở thành thói quen của cậu rồi.
Đây là cậu của lúc nhỏ, là điều duy nhất cậu có thể làm được.
Vậy nên khi các bạn học nói cậu là mọt sách, cậu đúng thật là một con mọt sách.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến những việc khác, giả như có thì chắc cũng chỉ là kiếm tiền nuôi sống bản thân mình, có một ngôi nhà ấm áp mà thôi.
"Thời đại này của chúng ta, rực rỡ nhất là những người được gọi là anh hùng.
Trời sinh bọn họ đã có thể chất và tinh thần lực mà người thường không thể sánh bằng.
Đã định trước một đời huy hoàng."
"Nhưng thành công của bọn họ cũng không thể tách khỏi công nghệ và sự phát triển của những trí tuệ nhân tạo.
Ngay cả thượng tướng Quý, để có thể đạt được những chiến công hiển hách ấy, cho dù cũng có phần liên quan đến bản thân cậu ấy, nhưng cậu ta càng không thể làm gì nếu không có cơ giáp."
"Hiện tại việc nguyên cứu và phát triển trí năng có liên quan đến rất nhiều phương diện, vũ khí trong chiến tranh, các trò chơi trong cuộc sống thường ngày.
Trang Khê, em đã từng suy nghĩ đến những chuyên ngành liên quan chưa?"
"Tôi có thể nhìn ra được em rất thích trò chơi này, em có thể suy nghĩ đến chuyên ngành về AI của trò chơi."
"Nếu như em đồng ý, trong lúc học đại học có thể đi thực tập tại Khoa học kỹ thuật Nghi Đình.
Làm về mảng thiết kế và phát triển "Thị trấn màu xanh", mức lương thực tập ở Khoa học kỹ thuật Nghi Đình cũng đủ để chi trả cho học phí đại học và mọi chi tiêu."
Trang Khê chạm vào quang não, cảm thấy một chút nhiệt huyết đang dấy lên trong lòng, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Những suy nghĩ về tương lai trong đầu vẫn là một mảng trắng mờ mịt giờ đã được ánh sáng chiếu đến.
Thầy Dương cười cười, thầy hiểu được suy nghĩ của Trang Khê.
Trang Khê nhìn thầy Dương, trong mắt không chỉ chất chứa niềm hy vọng mà còn có cả nghi ngờ.
Thầy Dương, sao thầy ấy lại kiên nhẫn hướng dẫn em như thế, tại sao lại cung cấp cho em một cơ hội tốt thế này?
Như thể nhìn thấy được những nghi ngờ của cậu, thầy Dương nói ngắn gọn: "Em xứng đáng."
"Em không cần phải nghĩ quá nhiều.
Tôi không