Trong kinh hoàng những người trẻ tuổi hỗn loạn nhào ra cửa chính, muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng bọn họ lại thực nhanh nhở đến, vừa rồi cửa chính mở ra, không biết thứ gì đi vào mới làm cho hai người đó khiêu vũ giống như bị quỷ ám mà chết, tức khắc không dám tới gần cửa chính, ngược lại muốn thông qua cửa hông bên kia chạy trốn.Bọn họ đến cái gì giết chết hai người kia cũng không biết.
Duy có Tần Phi Thường, cô nghe Bá Đặc nói rành mạch, xác định hắn chính là đầu sỏ gây tội hết thảy.Bá Đặc không phải giống như bọn họ bị nguyền rủa đưa tới nơi này, hắn vốn dĩ đã thuộc về nơi này.
Mượn vài lần cơ hội cầm tay lúc trước, cô sớm đã thấy rõ ràng cổ tay của hắn cũng không có đồ án hắc tuyển đại biểu cho nguyền rủa.Chẳng qua cô ngồi ở bên thiếu niên đáng sợ này, không có ý tứ nhanh chóng đứng dậy chạy trốn.
Thời điểm này, bởi vì sợ hãi mà hốt hoảng chạy trốn, khả năng lớn nhất chỉ có hốt hoảng nghênh đón cái chết.Mấy người trẻ tuổi dẫn dắt chạy trốn nhanh nhất, vài người đã vào tới bên cửa hông.
Cửa hông không rộng, người phía sau đều muốn vượt qua những người khác, lập tức chen chúc ở cửa.Có người kêu: "Không được chen!”Có người đang hét lên: "Có người chết! Lại có người chết!”Tiếng thét càng lúc càng lớn, người đằng trước cơ hồ tức muốn hộc máu mà gào rổng: "Phía sau đừng mẹ nó chen nữa, phía trước không thể qua! Người phía trước đã chết rồi!”Đám người lúc trước vốn đang liều mạng chen lên lại lui ra sau, như một tổ ong chen chúc lúc này mới mờ mịt dừng chen lấn.Lúc bọn họ thối lui, cái cửa hông rộng mở bỗng nhiên biến mất.
Chỗ đáng nhẽ là cửa biến thành một bức tường, mà bảy người lúc trước chạy trốn nhanh nhất, hiện giờ tất cả đều bị khảm ở trên tường.
Thần sắc hoảng sợ trên mặt bọn họ cùng tư thải chạy trốn vội vàng đều bị lưu tại trên tường, sinh động như thật, tựa như một bức họa tác sinh động.“Bọn họ, bọn họ đều......!đã chết?""Sao lại như vậy, sao có thể, vừa rồi đó là cửa, đằng sau là hành lang, bọn họ sao lại đi vào bên trong tường?”"Đây là nằm mơ, đây nhất định là nằm mơ!” Có người không chịu nổi hình ảnh khủng bố này, dùng sức túm lấy cánh tay mình, cho ra mấy vết máu, cảm nhận được thống khổ chân thật thì nhịn không được khóc lớn ra tiếng.Bá Đặc ngồi ở góc trên số pha kéo Tần Phi Thường, đưa cô tới phía sau đám người, nhìn gần mấy thi thể bị khảm ở trên vách tường biển thành bích hoạ."Giáo viên dạy ta hội họa nói ta không am hiểu về người, chỉ hiểu vẽ cảnh vật, ta đành phải tốn rất nhiều thời gian luyện tập vẽ người." Bá Đặc dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói ra câu đáng sợ nhất, "Bức họa này, Lan Lặc, cô cảm thấy vẽ đẹp sao?”Nếu chỉ coi nó trở thành tranh, vậy đương nhiên là thực tốt, diễn tả thực tinh tế, cảm giác sợ hãi này còn như từ trong hình ảnh tràn ra.Bá Đặc giống hoa gia bắt bẻ tác phẩm của mình nói: "Ta cảm thấy bức họa này, còn thiếu một chút màu sắc tươi đẹp, nếu lại thêm một chút màu đỏ sẽ càng đẹp mắt."Một người thanh niên cao lớn đang khủng hoảng cách họ rất gần, mơ hồ nghe thấy Bá Đặc dùng giọng điệu nhẹ nhàng mang theo ý cười nói một câu xong, tức khắc giận dữ.Lúc trước hắn là người chạy nhanh nhất, thiếu chút nữa giống mấy người kia cùng nhau tiến vào vách tường, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, đúng là lúc sợ hãi nhất, gia hỏa xinh đẹp đến giống phụ nữ này thế nhưng còn ở đây nói giỡn."Đồ kỹ nữ thổi tha, rác rưởi đáng