Phòng trưng bày góc tây bắc, có một bức tường vẽ chúng thần thiên giới ăn tiệc trong hoa viên thiên quốc, tuy rằng bị phá hư phần lớn nhưng còn lại một bộ phận, vẫn có thể nhìn được không ít các nữ thần hình thể đẫy đà, biểu tình động lòng người, các cô rũ lông mi, phảng phất ánh mắt đang nhìn hình ảnh ở bên ngoài.Ánh mắt kia có loại ma lực kì là làm người ta mê mẩn.
Tần Phi Thường đi qua phòng trưng bày, tỉ mỉ nhìn kiến trúc, kết cấu cùng với phần tàn dư của phòng trưng bày này.Sau đó, cô đặt ánh mắt ở một bên khác, nơi đó có một cái bàn ăn không khác biệt lắm với trong tranh vẽ, nhìn dáng vẻ là dùng để tổ chức tiểu yến trong hoa viên.
Thời tiết tốt ngồi ở chỗ này ăn ăn uống uổng, một mặt nhìn bích hoạ, một mặt nhìn hoa viên, xác thật là hưởng thụ.Nhưng hiện tại bên bàn ăn ngồi mười mấy thi thể cứng đờ.
Bọn họ có người mặt mang mỉm cười bày ra tự thể đang ăn cái gì; có người đứng ở bên chỗ ngồi chỉ vào hoa bên ngoài; còn có mỉm cười dựa vào cây cột......!Tư thể giống như đúc người trên bích hoạ.Nhóm người này không biết gặp cái gì, bị lõm thành tự thể như vậy.
Bất quá so với thi thể từ trạng thế thảm trong đại sảnh, bọn họ còn tính là có thể diện.Tần Phi Thường đi qua mặt tường đó, người vẽ trên tường sôi nổi động đậy, chúng nó sửa lại tư thái tự đắc tự vui vừa rồi, châu đầu ghé tai mà nhìn về phía Tần Phi Thường, lộ ra bộ dáng tham lam thèm ăn.Chẳng qua thực nhanh Bá Đặc cầm gậy chồng đi đến giữa phòng trưng bày, những người trong tranh đó lập tức thu liễm biểu tình, thành thành thật thật làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.Bá Đặc cũng không làm gì với bích hoạ, hắn chỉ không xa không gần mà theo ở phía sau Tần Phi Thường như vậy, vừa không động thủ cũng không hiện thân.Ở chỗ này thi thể tử vong cũng không thay đổi, chết mấy lần thì nơi này sẽ xuất hiện bấy nhiêu thi thểTương đồng, cho nên nơi có thi thể xuất hiện thì nhất định là chung quanh có nguy hiểm.Ở chỗ này thi thể tử vong cũng không thay đổi, chết mấy lần thì nơi này sẽ xuất hiện bấy nhiêu thi thể tương đồng, cho nên nơi có thi thể xuất hiện thì nhất định là chung quanh có nguy hiểm.Tần Phi Thường cố ý lưu lại ở vài nơi có thi thể nhưng đều không gặp bất luận nguy hiểm gì.Vậy quá không bình thường, cô vừa đoán liền hiểu được, mười phần có tám chín là Bá Đặc đi theo gần, nếu không phải hắn đi theo, vốn nên là nơi chốn đều có nguy cơ sao lại trở nên an tĩnh như vậy.Cô thật ra vẫn tiếp thu tốt đẹp, cứ như vậy một đường thông suốt mà đi sát ra bên rìa.
Đáng tiếc cô thăm dò bên rìa phể tích lâu đài cổ cũng không thuận, lúc hoàng hôn cô đi vào rìa sương trắng, nhìn thấy sương trắng rồi thì không thể đi tới nửa bước -- dựa theo cách nói trong trò chơi, cô gặp tường không khí.Khả năng bản đồ phía trước căn bản không mở thêm.Cô ở đây chờ đến trời tối, toàn bộ không trung lấy một loại tốc độ cực nhanh thay đổi thành bầu trời đêm, nhưng mà sương trắng vẫn là sương trắng đó, chưa từng bởi vì đêm tối mà tản ra, chỉ bởi vì ánh sáng biến mất mà trở nên đen kịt, nhìn càng thêm không có hảo ý, có cảm giác đi vào thì tuyệt đối không có kết cục tốt.Nếu không phát hiện được, Tần Phi Thường cũng đành thôi, nếu có thể đổi một phương pháp giải quyết vấn đề, không cần phải liều mạng.Ban đêm phế tích lâu đài cổ là công viên trò chơi u linh.
Tần Phi Thường không nhìn thấy chúng nó, chỉ có thể nghe được các loại tiếng động.
Tiếng bước chân, vỗ tay, âm nhạc vân vân, nhưng thanh âm nói chuyện có vẻ mơ hồ nhỏ vụn, nghe không rõ.Cô có rất nhiều lần cảm thấy mình đi ở trên đường, cách đó không xa có u linh đi ngang qua, mỗi lần cô cảm thấy u linh tới đây "Chơi đùa” cùng cô, chúng nó đều sẽ biến mất thực nhanh.
Nghe tiếng bước chân liên tiếp lộc cộc hẳn là chạy đi.Không hề nghi ngờ, chúng nó khẳng định không phải đang sợ cô, mà là