Tại sao mỗi lần đối với kẻ điên kia đều không dễ khống chế được cảm xúc.Bá Đặc ăn một bộ áo sơ mi quần dài đơn giản, đứng ở trên một tòa tháp cao gần đó nhìn ra thành thị phía dưới.
Ánh đèn lấp lánh hội tụ thành ngân hà trên mặt đất, đây là một thế giới mới hắn chưa từng nghĩ tới, thế giới không thuộc về hắn.Đi vào nơi này, hắn nghĩ tới hủy diệt những người nhỏ yếu bình phàm đó, với hắn mà nói đó là một chuyện rất đơn giản.Nhưng mà, người thật sự quá nhiều, nhiều người như vậy, trong mắt mỗi người đều có tín nhiệm với cảnh vật chung quanh, bởi vì đây là thế giới của bọn họ, bình tĩnh mà an toàn.Bá Đặc nhìn bọn họ, cảm thấy như thấy được mọi người trước khi trang viên hoa hồng bị hủy diệt, bọn họ cũng từng tự tại như vậy, yên ổn ở trong gia viên của mình.Hắn có thể dễ dàng đánh vỡ hết thảy bình tĩnh này, nhưng trong đầu nghĩ như vậy, hắn đứng ở trên đường phố, lại cũng chưa làm gì.Hắn thường thường vô cớ cảm thấy phẫn nộ và thống khổ, mượn từ cực độ phẫn nộ và thống khổ hắn mới có thể biến thành u linh, bởi vậy những cảm xúc không ổn chính là nội hạch của hắn, hắn cũng thích nhìn thấy người khác phẫn nộ và thống khổ.
hắn là u linh ác liệt, trước nay chỉ có hắn làm chuyện ác liệt với người khác, hiện tại có một người như vậy, khi phẫn nộ ngược lại sẽ ôm hắn, thông qua chuyện như vậy để tiêu trừ phẫn nộ.Cô thật là kỳ quái, bọn họ là địch nhân, đã làm chuyện thân mật nhất, lại như gần như xa mà ở chung.Hắn cân nhắc không ra con người mâu thuẫn này, chỉ có thể vẫn luôn đặt ánh mắt ở trên người cô,Chờ đến lúc phản ứng lại, đồ án cành hoa hồng nguyền rủa trên cổ tay đã nở hoa, không kiêng nể gì mà mà phát ra mùi hương hấp dẫn người.Mùi hương này giương nanh múa vuốt bại lộ nội tâm bí ẩn của hắn.Tóc bị gió thổi đến hỗn độn, Bá Đặc nghe thấy tiếng báo nhắc nhở có tin nhắn, một hồi lâu hắn mới lấy di động ra nhìn, là Tần Phi Thường gửi tới, cô