Tần Phi Thường lúc làm việc nhận được điện thoại của Mân San, đã lâu không liên hệ, Mân San ở trong điện thoại khóc lớn, Tần Phi Thường nghe cô ấy khóc ít nhất ba phút, mới bắt đầu nức nở biểu đạt sợ hãi."Cái trò chơi, Trang Viên Hoa Hồng đó tôi đã từng chơi, cho nên, cho nên cốt truyện trò chơi đó là thật chăng, tổ tông chúng ta đã từng lên đảo Sương Mù ...!Những người đó, cho nên Bá Đặc muốn nguyền rủa chúng ta." Mân San vừa khóc vừa nói, "Nếu thật như vậy, khẳng định hắn sẽ không buông tha chúng ta, làm sao bây giờ a.”Trầm mặc một lát, Tần Phi Thường nhớ tới đêm qua, Bá Đặc ôm eo cô, hôn tại cô, đúng là từng nói bên tai cô "Ta sẽ không buông tha em” như vậy.Bất quá, cái không buông tha này, hình như không quá giống ý tử của Mân San.Cô đẩy mắt kính của mình, "Chờ lát nữa tôi có thời gian, cô tới công ty tôi bên này, chúng ta tán gẫu một chút.”Cô thật không nghĩ tới, đã lâu Bá Đặc cũng không đi lăn lộn Mân San nữa mà cô ấy còn có thể sợ hãi thành như vậy.
Cô cũng xem thường bóng ma Bá Đặc lưu lại cho bọn họ.Mân San tới thực nhanh, lúc ngồi xuống phảng phất như đang làm trò mờ ám, sợ bị người ta phát ta hiện, đứng ngồi không yên mà quan sát bốn phía.Tần Phi Thường liếc mắt một cái liền nhìn ra cô ấy đang lo cái gì, "Bá Đặc không ở nơi này.”Nhưng hắn có thể đột nhiên xuất hiện hay không, cô cũng không biết.Mân San không rõ lắm, nghe thể thì thả lỏng rất nhiều, túm lấy túi của mình, nói một lần những việc phát sinh gần đây."...Tôi vốn chuẩn bị cùng Lợi Ngang tìm kiếm vu sư đáng tin cậy tới đối phó Bá Đặc, nhưng mà tôi bên này không có cách nào tìm được vụ sự lợi hại.
Còn Lợi Ngang, lúc trước cậu ấy thất bại, cũng thật lâu không có tin tức truyền đến, tôi lại nhìn thấy trò chơi kia, quá sợ hãi, cho nên mới nhịn không được tới tìm cậu.....!Làm sao bây giờ đây Lạc Lan?!”Đẩy một chén trà nóng qua, Tần Phi Thường nói: "Mân San, cứ sinh hoạt giống như từ trước là được, không cần tuyệt vọng như vậy.”Mân San đang lải nhải kể lể liền sửng sốt, "Lạc Lan, ý của cậu là, Bá Đặc sẽ không làm gì chúng ta nữa sao?” cô ấy không khỏi tràn ngập mong đợi hỏi.Tần Phi Thường: "Không đi chọc hắn, thì sẽ không có việc gì.”Mân San: "Chính là, tổ tông chúng ta giết hắn, đoạt đi bảo vật của hắn, hắn sẽ báo thù, sẽ giết chúng ta!"Tần Phi Thường bất đắc dĩ, một lòng nhớ ân oán cừu hận quá khứ không có bất kì tác dụng gì, cô khác biệt với những người khác chính là trước sau nghĩ làm thế nào đi xử lý việc bày ở trước mặt, làm thể nào trấn an Bá Đặc.
Quan trọng nhất không phải quá khứ mà là hiện tại.Cô đã thành công hấp dẫn lực chú ý của Bá Đặc đến trên người mình, người còn lại chỉ cần không chủ động đứng ra, Bá Đặc phỏng chừng sẽ không lo lắng đi đối phó bọn họ.
Rốt cuộc với hắn mà nói đây là thế giới mới mẻ, Có nhiều người và việc thú vị hơn so với bọn họ.Cô ở đảo Sương Mù thấy rõ tình thế, quyết đoán thay đổi thái độ, lựa chọn cách làm có lợi nhất chomình, nhưng hiển nhiên những người còn lại còn chưa thấy rõ.Cô ở đảo Sương Mù thấy rõ tình thể, quyết đoán thay đổi thái độ, lựa chọn cách làm có lợi nhất cho mình, nhưng hiên nhiên những người còn lại còn chưa thấy rõ.Mân San còn đang mắt trông mong nhìn cô, muốn từ chỗ cô có được một câu trả lời làm người ta an tâm.Tần Phi Thường uống một ngụm nước, ngữ khí bình đạm, "Thời gian của