Trời đầy mây, gió nhẹ, nhiệt độ không khí 22°CTần Minh Hoàng ngồi ở trên ghế bên cạnh hồ nước, ngửa đầu nhìn bầu trời, không Hải trên trời đã sắp lan đến đỉnh đầu, bóng ma khổng lồ gần trong gang tấc bao phủ trên không, giống một tầng u ám lưu động, cho người ta áp lực không gì sánh kịp.Ngày hôm qua buổi chiều, Tần Minh Hoàng nghe thấy từ phương xa truyền đến tiếng cảnh báo, đó là tiếng cảnh báo tai hoạ nghiêm trọng trong thành thị, âm điệu bén nhọn chói tai lặp lại, lực xuyên thấu cực mạnh, căn cứ ở khu vực ngoại ô hẻo lánh khu118 cũng có thể nghe thấy rõ ràng.Radio và tivi đều sớm đã không có tín hiệu, cô không biết tình huống bên ngoài, chỉ có thể suy đoán từ tiểng báo động này, sợ là đã không tốt lắm.Không Hải đã bao trùm sát bên ngoài khu 120, tới bên cạnh khu 118.
Cho nên hiện giờ Tần Minh Hoàng nằm ở đây, là có thể thấy rõ ràng cảnh tượng ranh giới trên trời, một bên là u ám, một bên là nước biển.
U ảm đụng vào nước biển, thật giống như sóng triều đánh lên bờ biển.Cảnh tượng kỳ lạ như vậy so với đặc hiệu thị giác nhìn qua còn kích thích hơn nhiều, Tần Minh Hoàng gần đây không có việc gì liền ngồi ở bên ngoài nhìn bầu trời.Mắt thấy sắp đến giữa trưa, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.Đồ ăn cô tìm ra trong phòng bếp đã không còn, hiện giờ cô ăn đồ của con bạch tuộc ẩn hình đó -- những con cá trong hầm chứa đá.Cá chiên, cá canh, cá nướng đều đã làm, Tần Minh Hoàng hôm nay buổi sáng chính là làm cá viên.
Tự chế cá viên rất đơn giản, chỉ có băm cá hơi phiền toái, nhưng hương vị thành phẩm không tồi, cô làm một bồn cá viên lớn đặt ở tủ đông, muốn ăn liền lấy một ít ra nấu, như là nấu bánh trôi vậy.Bưng gia vị tự chế cùng cá viên nóng hầm hập ở bên bờ hồ ngoài trời, cả người cô giống như không xương cốt nửa nằm liệt, chán đến chết nhai cá viên, ngẫu nhiên nhìn mây trên trời một cái, ngẫu nhiên còn tùy tay xoa một miếng cá viên ném vào trong hồ cho bạch tuộc.Đại gia hỏa đó cho cái gì cũng ăn, Tần Minh Hoàng mấy ngày này đã coi nó trở thành cá vàng mình nuôi.Nơi này hiện giờ chỉ còn lại một mình cô, cũng không có ai có thể nói chuyện phiếm, cô đành phải cùng "cá vàng nhỏ” này chơi đùa......!không đúng, thiếu chút nữa đã quên vẫn còn một người.Ba Lý còn bị cô trói ở ký túc xá.
Cách một ngày cô đi qua đút chút nước và thức ăn, bảo đảm hắn sẽ không chết, nhưng hoàn cảnh sinh tồn cũng chẳng ra gì.Vừa đi vào gian ký túc xá, Tần Minh Hoàng đã ngửi thấy một mùi lạ, mặt cô không đổi sắc móc ra khẩu trang đeo lên, cầm một lọ nước qua, Còn cẩn thận cằm ống hút.Ba Lý hơi thở thoi thóp nhìn thấy cô liền khóc, thái độ của hắn từ lúc bắt đầu bất chấp tất cả "Lão tử chính là giết cô ta thì mày có thể thể nào” sau đó biến thành "Cầu xin cô buông tha tôi, tôi biết sai rồi, tôi không nên giết cô ấy, đến bây giờ --"Cầu xin cô, cô giết tôi đi! Tôi không chịu nổi, cô giết tôi đi!”Tần Minh Hoàng đưa nước cho hắn uống, vẻ mặt kỳ quái, “Anh nói cái gì, tôi không phải loại người tùy tiện giết người, tôi lớn như vậy còn chưa từng giết ai đâu."Tận thị các cô huấn luyện thị nữ, cũng không phải dạy thành sát thủ.Ba Lý giống như nghe không thấy cô đang nói gì, khóc la: "Tôi không muốn chịu tra tấn thể này nữa!”Tần Minh Hoàng: "Đừng có bôi nhọ tôi, tôi chỉ trói anh vào đây, cũng không tra tấn anh a.
Này, anh xem, tôi còn mang theo cá viên cho anh đây, anh tự dùng miệng ngậm ăn đi, tôi đi trước, nơi này quá thôi.”“Không,