Một thiết bị khuếch đại âm thanh được giơ lên, truyền ra thanh âm của giáo sư Patrick.“Kỷ Luân, ta có thể xưng hô với anh như vậy đi? Ta rất tò mò, anh có được bề ngoài nhân loại, như vậy có tình cảm nhân loại hay không? Chúng ta tra được, anh có vợ, nghe nói anh rất yêu cô ấy.
Được rồi, tuy rằng ta không quá tin tưởng, nhưng chúng ta đã khống chế cô ấy, nếu anh không muốn cô ấy chịu thương tổn, vậy đầu hàng đi.
Toàn bộ cửa thông ra ngoài đều bị bịt kín, anh trốn không thoát, chúng ta sẽ không giết hại anh, anh có thể yên tâm.”"Nói đùa à, như vậy làm sao hữu dụng? Gia hỏa này nghe hiểu được tiếng người sao?” Một binh sĩ bên cạnh chỉ huy thấp giọng nói."Ra rồi! thật ra rồi!” Bên cạnh một binh lính khác khẩn trương mà nắm súng trong tay.Tất cả mọi người nhìn thấy, chỗ ngoặt bị nổ vỡ tung toé đi ra một bóng người, hắn nhìn qua không có gì không giống tất cả nhân loại ở đây, trừ miệng vết thương lộ thịt còn đang mấp máy.Một binh sĩ quá mức khẩn trương, không cẩn thận khai hỏa, viên đạn bắn vào đùi Kỷ Luân.
Tất cả mọi người khẩn trương, sợ hắn lập tức trở mặt, nhưng Kỷ Luân cũng không có phản ứng gì, hắn bất đắc dĩ thở dài, "Tôi đi với các người, không được thương tổn vợ tôi, cô ấy vô tội, cô ấy không biết tôi cũng không phải người.”Cùng lúc đó, Tân Minh Hoàng nằm ngủ ở trên sô pha bị một trận chuông cửa dồn dập đánh thức.
Nàng đứng dậy nhìn nhìn chuông, lại nhìn nhìn trong phòng an tỉnh."Kỷ Luân?" không ai đáp lại.Nàng chờ Kỷ Luân trở về, chờ chờ rồi ngủ, không ngờ lâu như vậy hắn còn chưa trở về.Đám sứa con dán ở trên đời nàng, tiếng chuông cửa vang không ngừng.
Tần Minh Hoàng có dự cảm không tốt lắm, nàng nhanh chóng kéo ống quần xuống, che khuất đám sứa con, thấp giọng dặn dò: "không được ra, ngoan ngoãn dán chặt.”"Đây!” Nàng cao giọng nói, đi đến cạnh cửa thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một đám người vác súng trên vai, đạn lên nòng, nhìn như là phía chính phủ.Không ổn, không phải là Ngư ca ra cửa không cẩn thận bại lộ rồi bị phát hiện đi?Nàng