Tần Minh Hoàng biết lái phi cơ, nói đúng ra, trên cơ bản cái gì cô cũng biết lái, cái gọi là nhất thông bách thông, cho cô một chiếc máy kéo, quen thuộc mười phút cũng có thể thông thuận mà lên đường.Cô vô cùng tự tin, nhưng không sơ ý, trước khi tới, dưới sự hỗ trợ của Tần Phi Mạc cô đã quen thuộc loại máy bay vận tải kích cỡ này, giờ phút này, ngựa quen đường cũ kéo người điều khiển té xỉu ở trên ghế điều khiển sang một bên, chính mình ngồi vào vị trí."Được rồi, cuộc chiến truy đuổi không trung bắt đầu rồi." Cô xoa xoa tay.Máy bay vận tải vốn đang bay vững vàng bỗng nhiên trầm xuống thoát khỏi đội ngũ, hơn nữa đột nhiên gia tốc, bay theo một hướng khác.Mấy phi cơ khác bảo vệ xung quanh máy bay vận tải vội vàng kết nối đến."Tút tút –– thiếu úy, yêu cầu quay về đơn vị! Lặp lại lần nữa, yêu cầu quay về đơn vị, nếu không chúng tôi sẽ tiến hành công kích!”Tần Minh Hoàng vung tay cắt đứt, dùng thiết bị tín hiệu tùy thân mang theo chặn kênh này, nối tiếp một kênh khác.Tai nghe truyền đến thanh âm của Tần Phi Mạc: "Tình huống thế nào?”Tần Minh Hoàng nhìn về phía trước, "Hết thảy thuận lợi, hiện tiến vào trong khu 97.""Thực tốt, bây giờ bắt đầu bay về khu 96, khu 96 sẽ có người giúp kéo dài.”"Đã rõ.”Tiếng gầm rú thật lớn từ phía sau truyền đến, mấy phi cơ đuổi theo phát động công kích, ý đồ chặn cô đầu hàng, Tần Minh Hoàng cũng không thèm nháy mắt, khống chế máy bay vận tải né tránh trái phải, làm những động tác kĩ thuật cao, tránh truy kích đến từ phía sau.Máy bay vận tải cồng kềnh được cô lái linh hoạt dị thường, giống máy bay chiến đấu.Cô cần phải hết sức chuyên chú, chỉ có thể liếc mắt một cái liếc nhìn khe hở phía sau.Kỷ Luân từ cái rương kín đi ra, áp xuống thân thể bành trướng, chen đầy cabin, nhưng các chi của hắn và thân thể đều bẹp bẹp, cực kì thiểu hơi nước.Đám sứa con nhảy nhót trước mặt ba ba khổng lồ, bẹp bẹp bẹp không ngừng, một con sứa con ghé vào miệng vết thương của hắn, muốn xoa dịu khép lại vết nứt đó, sứa con khác cũng đi theo ghé vào miệng vết thương, nhưng so với vết nứt thật lớn, thân thể bọn nó thật sự quá nhỏ.Muốn khôi phục một chút, Kỷ Luân nhất định phải có đồ ăn.
Chị của hắn chần chờ mà bao trùm trên bốn binh lính ở cabin, lắc lư không chừng, cuối cùng vẫn chậm rãi thu về.
Nhân loại khó ăn lại không có dinh dưỡng, ăn thứ này cũng chính là có chút ít còn hơn không.Bất quá, Kỷ Luân nhớ rõ, giống cái mình từng nói một câu.
Cô nói: "Càng có năng lực giết người càng không thể tùy ý giết người.
Nên khắc chế bởi vì có lực lượng mà sinh ra ngạo mạn và coi khinh sinh mệnh.”Nếu cô không