Nàng ngồi ở đó duỗi tay đỡ hoa, nhìn qua u buồn mà yếu ớt, khiến người ta trìu mến, nhưng mà lúc này bạo nộ rút kiếm, nháy mắt liền thay đổi dáng vẻ.Bành Nguyên bị nàng dọa hoảng sợ, phản ứng lại thì ngược lại cảm thấy càng thêm hứng thú, xuống ngựa tiến lên trêu đùa "Hà tất phải như thế, chỉ là nhìn nương tử cảm thấy thích, không cầm lòng được cho nên đến kết giao thôi, trực tiếp rút kiếm với một nam tử hâm mộ nàng, cũng không phải là việc nữ tử tốt nên làm.”-- "Ta chỉ là thích nàng, không cầm lòng được, cũng ngoài ý muốn.....”Trong trí nhớ có một thanh âm khác, cũng nói tương tự.Là ai nói......!A, là Phan Cối, gã minh tinh kia.Trong mắt La Ngọc Tĩnh nổi lên tơ máu, Tru Tà Kiếm đâm tới phía trước, tàn nhẫn mà đâm thẳng vào đôi mắt Bành Nguyên.
Bành Nguyên không ngờ nàng giống như kẻ điên thể nhưng thật sự động thủ, không chút nào cổ kỵ.
Thấy kiếm đâm tới, hắn sợ đến mức kêu ầm lên."Đinh.” một tay Khổ Sinh kẹp lấy mũi kiếm, ngăn lại thể công, một tay kia bóp cổ tay La Ngọc Tĩnh, đoạt Tru Tà Kiếm cắm lại vào vỏ.
Động tác hắn lưu loát, La Ngọc Tĩnh phản ứng lại thì kiếm đã bị đoạt, nàng cắn răng lại muốn tới cướp.Bành Nguyên tìm được đường sống trong chỗ chết, té ngã ra sau được hai gã sai vặt đỡ lấy, đầy đầu mồ hội lanh kêu lên "Lớn lên không tệ, sao lại là người điên, dám ở trên đường đả thương người ta, báo quan bắt người lại!”Khổ Sinh đang vội vàng ứng phó La Ngọc Tĩnh, cảm thấy Bành Nguyên ầm ĩ, cầm Tru Tà Kiếm còn vỏ ra, vung lên mặt Bành Nguyên.
Lực đạo của hắn không phải Là Ngọc Tĩnh có thể so, chỉ một cái đã quăng Bình Nguyên ngã bay ra, mặt sưng mũi phù tê liệt ngã xuống đất.Chụp bay ngọn nguồn ầm ĩ, Khổ Sinh giơ Tru Tà Kiếm lên, không cho La Ngọc Tĩnh chạm vào, nói "Tru Tà Kiếm không thể giết người.”Thấy La Ngọc Tĩnh hận đến đôi mắt đều thấy máu, còn đang giãy giụa, hắn đành phải trở tay ôm nàng xuống, kẹp ở dưới nách mang nàng đi, miễn cho nàng lại mất đi lý trí mà giết người.Bước nhanh ra khỏi nửa con phố, La Ngọc Tĩnh rốt cuộc không giãy giụa nữa, nàng khóc.Khổ Sinh cảm thấy da đầu một trận tê dại, vội buông nàng ra, để nàng ngồi ở trên đống đá ven đường, nói với nàng "Ngươi không thể giết người nữa, nếu không lệ khí trên người càng thêm nặng, chỉ có chết càng nhanh.”Lệ quỷ thông thường không thể khống chế chính mình, cho dù lệ quỷ ở trong thân thể người cũng không tránh được xúc động như thế.“Nhưng ta thật hận, ta thật hận a.” La Ngọc Tĩnh cả người phát run.Khổ Sinh trầm mặc một lát, hỏi "Ngươi chính là hận người vừa rồi?”“Ta hận bọn chúng......!bọn chúng, như loại nam nhân này, đáng chết nhất không phải ta, là bọn chúng....." La Ngọc Tĩnh cắn răng.Khổ Sinh "Nếu như thế, sao ngươi giết được hết nhiều người như vậy? Ngươi đã vì việc này mà chết một lần, hay là còn phải vì vậy chết thêm lần thứ hai?”La Ngọc Tĩnh chưa trả lời, trên đường đã trở lên ồn ào, một đám người đuổi theo lại đây.
Khổ Sinh oái một tiếng, bế La Ngọc Tĩnh còn đang phát run lên, đi vào một con phố khác.Tránh né đuổi bắt, Khổ Sinh đã quen cửa quen nẻo, rất nhanh đã bỏ rơi những người đó, đi vào một quán trà lều ven đường để La Ngọc Tĩnh nghỉ ngơi.“Ngươi ở đây uống chút trà nóng, rồi chúng ta lại đi.”Thật vất vả mới khiến nàng nhìn qua bình tĩnh hơn chút, lúc này một đám người hán tử eo thắt khăn trắng, đầu đội mũ trắng buông quang gánh, ùa vào trà lều ngồi, bảo lão bản cho chút mì phở.Nhóm người này là khuân vác, cũng là làm chút chuyện hồng bạch [đám ma đám cưới], hôm nay đó là giúp một hộ nhà hạ táng, mới cho quan tài chôn đến vùng hoang vu.
Người chết là người nhà bình thường, lại là đột tử, hạ táng vội vàng, mọi việc đều không chú ý, bọn họ cũng không kiếm được mấy đồng.Đám người uống xong chén trà thô lớn, nói chuyện về người chết mới hạ táng hôm nay.Người chết là một nữ tử trẻ tuổi chưa gả, vì đi cùng ngoại ô hái trà xuân, bị người làm bẩn, người làm bẩn, kẻ làm bẩn nàng là nhà có thê thất thành đàn, ở bản địa Lộc Thành có chút thanh danh lợi hại, người nọ không chịu phụ trách, lúc phụ phụ nàng đem nàng tới cửa đòi giải thích lại bị người đánh đuổi ra, chân bị thương không thể làm việc kiếm sống.Nàng kia ở nhà ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, lại bị hàng xóm láng giềng đàm tếu, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng đâm đầu xuống giếng tự sát."Tự sát rồi, Đổng gia phí công nuôi dưỡng nữ nhi mười mấy năm, Bành gia đến phí mai táng cũng không muốn ra, muốn ta nói, cứ mang theo thi thể nữ nhi ngày ngày đi cửa Bành gia gây chuyện, nhiều ít phải bắt bọn họ ra chút tiền!” một hán tử tháo mũ trên đầu xuống nói."Hai vợ chồng Đổng gia cũng thật là, sớm biết như thể cũng đừng để nữ nhi đi hái trà, nếu bọn họ đi theo, làm sao phát sinh việc này, vẫn là chính bọn họ không chú ý.”"Ta thật ra nghe nói, nữ nhi Đổng gia coi trọng Bành Đại, người ta lớn lên đoạn chính, trong nhà lại có tiền, tiểu nàng nương còn không phải động xuân tâm, nếu không Bành Đại sao dễ dàng đắc thủ như vậy, nơi hái trà kia người nhiều, nàng còn không biết giãy giụa sao? Là bởi vì Bành Đại kia không muốn nâng nàng về nhà, lúc này mới tự sát.
Nếu nàng thành thành thật thật gả cho hán tử theo bổn phận, đâu đến nỗi mất đi tính mạng.”La Ngọc Tĩnh quay đầu nhìn bọn họ, nghe được lời này, chén trà trong tay ném vào đầu hán tử đang nói chuyện."Híttt...!Tìm đường chết a! Ai đập lão tử!” Hán tử kia quay đầu, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lành lạnh có chút dọa người, nhất thời chần chờ im tiếng.Khổ Sinh theo bản năng đè lại Tru Tà kiếm, cảnh giác La Ngọc Tĩnh lại rút kiếm bạo khởi.La Ngọc Tĩnh lại chỉ cười lạnh một tiếng, nói với mấy hán tử đang nhàn thoại "Nữ nhi Đổng gia mà các ngươi nói, chính là bị miệng lưỡi của những người như các ngươi đây giết chết.”"Chờ xem, nàng sẽ trở về tìm các ngươi.”Không biết vì sao, nghe thấy lời này, mấy người chỉ cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh lẽo, hốt hoảng rùng mình.
Bọn họ mới vừa rồi còn cao giọng xì xào, nhưng xem hai người này tướng mạo di thường, dù cảm thấy La Ngọc Tĩnh nói lời không dễ nghe, cũng không dám mở miệng nữa, sợ chọc ra phiền toái, chỉ vùi đầu uống nước.Ở trong mắt Khổ Sinh, khi đám hán tử này há mồm nói chuyện, đầu lưỡi đều đen, phụt ra hắc khí người bình thường không nhìn thấy.
Trong miệng bọn họ có một loại tinh quái vì miệng lưỡi mà nảy sinh, tên là "Điểu lưỡi".
Chua ngoa nhục mạ, phỉ báng người khác, thích gây thị phi thì dễ nảy sinh loại đồ vật này nhất.Loại tinh quái này, từ trước đến nay hắn đều mặc kệ, chỉ xem bộ dáng La Ngọc Tĩnh này, dễ bị "Điếu lưỡi” chọc giận, tiếp tục ở chỗ