Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Không Cam Lòng


trước sau

Tề Quý từ trong điên cuồng phục hồi tinh thần lại, mấy năm nay cô sẽ thường bùng nổ như vậy. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Lương thị thần, cô liền không thể chịu đựng được thống khổ trong lòng. Dần dần, cô thậm chí không muốn đến gặp hắn nữa, chỉ dầu hắn thật kĩ, không cho tộc nhân biết hắn suy nhược, đặc biệt không dám để Tần thị biết hắn suy nhược.Cô che dấu hết thảy đều rất tốt, còn liều mạng suy nghĩ biện pháp. Nhưng biện pháp gì cũng đã thử, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn hắn suy nhược. Tuyệt vọng, cô nhở tới hiện giờ còn lại lần thị thần có lực lượng cường đại, nếu có thể cắn nuốt hắn ta, thị thần của cô nhất định có thể biến thành bộ dáng ban đầu.

Nói chung, giữa các thị thần cũng không thể cắn nuốt nhau, nhưng như bọn họ đều đã biết, hai tộc Tần thị và Lương thị từ mấy ngàn năm trước bắt đầu liên hôn, vô số đời đi xuống, huyết mạch hai tộc cũng đã có rất nhiều pha trộn.

Vài thập niên trước, Lương thị thần còn chưa suy sụp thành dáng vẻ này, bọn họ từng đi qua cổ trạch một lần. Lần đó, Tần thị thần bỗng nhiên nhìn Lương thị thần mỉm cười, ngữ khí thực tùy ý mà nói: "Dáng vẻ này của ngươi, tựa hồ ta có thể cắn nuốt ngươi."

Tề Quý lúc ấy đó cả kinh, cô cảm thấy Tần thị thần cũng không phải nói đùa, hắn thật sự có thể cắn nuốt Lương thị thần, hơn nữa hắn đang suy xét chuyện này! Từ đó về sau, vốn là vì thị thần suy nhược mà thống khổ không thôi, cô càng thêm cảnh giác khẩn trương, theo trạng thái thị thần ngày càng lụn bại, loại khẩn trương này chậm rãi lên men thành ác ý.

Nếu thị thần Tần gia có thể cắn nuốt thị thần Lương thi, vậy thị thần của cô vì sao không thể ngược lại cắn nuốt hắn ta! Chỉ cần hắn ta cũng bắt đầu suy nhược thì tốt rồi, chỉ cần tộc nhân Tần thị cũng bắt đầu chết thì tốt rồi!

"Ta còn chưa chuẩn bị tốt...... Lại cho ta một thời gian, ta nhất định có thể..."

Lương thị thần vuốt mặt cô, ngăn cản cô tiếp tục nói, "A Quý, chúng ta đã sớm sai rồi, hơn hai trăm năm trước, ta không nên cắn nuốt tộc nhân Lương thị."

Tề Quý thần sắc cứng đờ, "Là Tần thị thần bắt đầu cắn nuốt trước, hắn cắn nuốt tộc nhân của hắn, có được lực lượng, vì sao chàng không được, ngược lại phải chịu nhiều nguyền rủa như vậy. Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu!”

Trước khi Tần thị thần bỗng nhiên phát cuồng cắn nuốt mấy trăm tộc nhân Tần thị, chưa bao giờ có việc thị thân cắn nuốt người. Nếu toàn bộ thị thần đều chú định suy sụp tiêu vong, cô có lẽ sẽ không chấp nhất với chuyện để Lương thị thần vĩnh viễn sống sót như vậy. Nhưng mà cố tình có một Tần thị thần. Toàn bộ thị thần đều bắt đầu suy bại, duy độc hắn ta bởi vì cắn nuốt tộc nhân mà có được lực lượng mới, từ đây còn có thể thông qua cắn nuốt ác để bổ sung lực lượng. Cỡ nào làm người ta đổ kỵ và phẫn hận! vốn dĩ hắn ta làm sao so nổi với thị thần của cô!

Hắn ta thành công thì đương nhiên có thể noi theo, Tần thị và Lương thị quan hệ vẫn luôn thực tốt, nguyên nhân chính là vì thực tốt, Lương thị đã biết chuyện này trước tiên.

Lúc ấy đang vì Lương thị thần suy nhược mà lo lắng, Tề Quý hưng phấn không thôi, nhưng mà đang đứng trong đại phát triển, các tộc nhân không còn thành kính như trước, càng không ai nguyện ý hy sinh sinh mệnh mình, để Lương thị thần làm thí nghiệm. Cho dù có người nguyện ý, cũng bất quá ít ỏi mười mấy người.



"Tiêu vong là số mệnh của chúng ta.” Lương thị thần nói như thế.

Nhưng Tề Quý không muốn tin mệnh này.

Vào một ngày, Tề Quý lấy danh nghĩa hiến tế, bí mật triệu tập mấy trăm tộc nhân Lương thị tham dự, rồi giết chết các tộc nhân có mặt.

Khi thị thần tiến đến, chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất, Tề Quý cả người là máu, cứng đờ mà vươn tay với hắn, lộ ra một cái cười, "Chàng được cứu rồi, mau, mau cắn nuốt bọn họ, chàng liền có thể giống Tần thị thần.”

Nhưng mà cũng không giống, hắn không thể có được lực lượng, chỉ nhận được nguyền rủa, nguyền rủa hoạ vô đơn chí.

Đến bây giờ, Tề Quý vẫn không rõ, đây là
vì sao?

"Có thể là bởi vì ta cùng với Tần thị thần ra đời bằng phương thức bất đồng.” Mỗi một nhà đắp nặn thị thần cũng không hoàn toàn tương đồng. Nghe nói thị thần Tận thị khi đắp nặn đặc biệt thống khổ thảm thiết, mà tình cảm càng mãnh liệt là có thể mang đến năng lực càng cường đại. Tình yêu sẽ theo thời gian trở nên nhạt nhẽo, đau lại sẽ theo thời gian càng nùng liệt.

"A Quý, nàng thật sự mệt mỏi." Lương thị thần nói: "Bồi ta ngủ say đi.”

"Ta không! Ta không muốn. Ngày mai, ngày mai Tần thị thần sẽ đến, chúng ta còn cơ hội, bây giờ ta có thể dùng hết thảy biện pháp giết sạch tộc nhân của hắn.....”

Tề Quý nói , đối diện tầm mắt Lương thị thần, thần sắc dữ tợn dần dần trở nên mê mang.

"Vì sao chàng phải dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?” Cô vuốt mặt Lương thị thần, bị ánh mắt hắn làm cho đau đớn, "Vì sao chàng phải nhìn ta như vậy, ta là vì chàng mà, chàng không thể bởi vì ta làm những chuyện đó mà chán ghét ta, chàng phải yêu ta, yêu ta giống như trước đây được không?"



Cô quá sợ hãi, có lẽ trong lòng đã sớm hiểu rõ, đúng là bởi vì lúc trước mình quyết định sai lầm, bởi vì cô bức bách thị thần cắn nuốt các tộc nhân chết đi mới đẩy nhanh tốc độ hắn diệt vong. Biết mình sai rồi, lại không có cách vãn hồi, chỉ có thể mắc thêm lỗi lầm, cho dù vứt bỏ thứ mềm mại nhất của mình, vẫn cứ không thể vãn hồi sinh mệnh Lương thị thần.

Kết quả là công dã tràng. [ công cốc ]

"Ta thật không cam lòng......”

"Ta hiểu." Lương thị thần vươn cánh tay cứng lạnh giống như đá, ôm cô vào trong ngực, thân hình tản mát ra một tầng ánh sáng màu hoàng kim nhu hòa. Tề Quý ở trongasnh sáng ấy, cả người trở nên mơ hồ. Cô giống như thấy được căn phòng nhỏ bên hồ ngàn năm trước kia, hoàng hôn thật đẹp, đầy trời đều là hoa lau tung bay. Chuồn chuồn màu đỏ đậu trêи đầu ngón tay cô, cô vừa quay đầu lại, thấy nam nhân khoác áo ngoài đứng ở trong bóng tối căn phòng, nhìn chăm chú mặt trời lặn bên ngoài.

Hắn giống như độc lập với loạn thể ở ngoài kia, nhìn qua cô độc như vậy, lại cứng cỏi như vậy, trêи người tràn ngập cảm giác thần bí phức tạp. Cô là công chúa, người khác cảm thấy cô thân phận cao quý, cô lại thường xuyên cảm thấy mình giống như bông lau bên hồ, không biết bay về hướng nào. Cô nhịn không được nghĩ, nếu lúc này có gió, thật muốn giống bông lau này, bay tới bàn tay hắn.

Đinh linh, đinh linh, lục lạc treo ở dưới hiện đang vang lên.

Nửa thân hình chìm vào ngực Lượng thị thần, Tề Quý thất thần vươn tay bắt về hư không một phen, cuối cùng mắt mang mờ mịt bị hắn kéo vào ngực, hoàn toàn biến mất không thấy.

Theo cô biến mất ở trong thân thể hắn, khe nứt và cứng lạnh trêи người Lương thị thần hơi khôi phục lại, nhìn qua càng giống nhân loại. Vì có thể làm thê tử tự do hành tẩu bên ngoài, hắn cho cô mượn lực lượng không còn nhiều lắm của mình, nhưng chỉ cần hắn muốn, lực lượng này tùy thời sẽ trở lại thân thể hắn.

Ngồi dậy , Lương thị thần vén mái tóc rũ xuống :" Ta biết, cho nên a Quý nên ngủ say đi."

Nếu như hắn bị cắn nuốt, thì A Quý , thê tử hắn phù hộ, sẽ cùng sinh cùng tử với hắn cũng sẽ biến mất, tiêu vong là không thể tránh, không bằng hiện tại trở lại trong thân thể hắn..... trở thành chất dinh dưỡng cho hắn đi.

Dựa theo tâm nguyện của nàng và hắn, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện