Thời gian đi học luôn dài đằng đẵng, rõ ràng có cảm giác đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, kết quả khi nhìn lại, phát hiện chỉ mới thứ tư.
Trưa hôm nay lúc ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như lập tức trở về phòng học định ngủ trưa một giấc.
Ngủ một giấc đến tận giờ trưa sắp vào tiết học, Trương Dĩnh đẩy nhẹ cô, "Bảo Như, đến giờ học thể dục, phải đi rồi."
Hứa Bảo Như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mắt lim dim còn buồn ngủ, quay đầu sang, nhỏ giọng thì thầm: "Tớ có thể xin nghỉ không. Xin thầy cho tớ nghỉ tiết thể dục nhé, nói tớ bị đau bụng."
Trương Dĩnh có hơi kinh ngạc, nhìn Hứa Bảo Như nói: "Bảo Như, có phải cậu ngủ đến ngốc luôn rồi không? Hôm nay là thứ tư đó, lớp một cũng có giờ học thể dục."
Trước kia ngày Hứa Bảo Như mong đợi nhất chính là thứ tư. Vì mỗi thứ tư, cả lớp một và lớp ba đều có giờ học thể dục, cùng vào tiết đầu tiên của buổi chiều.
Vì giờ thể dục bình thường cũng chỉ hơn nửa tiết học, có lúc chỉ hơn mười phút, làm nóng người, sau đó có thể hoạt động tự do. Nên bình thường vừa giải tán, cô liền lập tức chạy đến sân bóng rổ xem Thẩm Độ chơi bóng.
Mặc dù trên khán đài có rất nhiều nữ sinh xem Thẩm Độ chơi bóng, nhưng khi đó cô luôn rất tự tin, luôn cảm thấy mình chắc chắn có gì đó đặc biệt đối với Thẩm Độ.
Nhưng bây giờ xem ra, cô ở trong mắt Thẩm Độ, có lẽ vốn không có bất kì điểm đặc biệt gì.
Cô chợt nhớ đến lúc trước Dương Hạo đã nói, kiểu nam sinh mọi thứ đều ưu tú như Thẩm Độ, bên cạnh không hề thiếu người crush cậu. Nên cậu vốn không xem bất cứ ai ra gì.
Trương Dĩnh thấy Hứa Bảo Như vẫn nằm, bỗng nhiên có hơi lo lắng, hỏi cô: "Cậu thật sự không thoải mái à? Nếu thật sự không khỏe, một hồi tớ xin thầy nghỉ giúp cậu nhé."
Hứa Bảo Như suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ngồi dậy, nói: "Thôi. Tớ đi rửa mặt rồi quay lại, chờ tớ chút."
"Được."
Hứa Bảo Như đến phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô vừa buộc lại tóc, vừa đi về hướng phòng học.
Ai ngờ vừa cột tóc xong, lúc đi đến cửa cầu thang, đúng lúc gặp được Thẩm Độ đang đi xuống cùng mấy nam sinh lớp cậu, đoán chừng là đi đến sân tập thể dục.
Hứa Bảo Như đã không gặp Thẩm Độ mấy ngày, bất chợt gặp được, trong lúc nhất thời lại quên mất phải làm gì.
Vẫn là Tần Phong cười nói trước, "Bảo Như, mấy ngày không gặp, lại đẹp hơn rồi nha."
Hứa Bảo Như cũng cười, "Mới mấy ngày mà thôi, cậu phóng đại quá."
Cô cười nói với Tần Phong, phát hiện Thẩm Độ đang nhìn mình. Cô lại mỉm cười rạng rỡ, cởi mở chào hỏi Thẩm Độ, "Thẩm Độ, đã lâu không gặp."
Thẩm Độ: "...."
Tần Phong bật cười thành tiếng, "Không phải mới gặp trong chuyến đi chơi tuần trước à, làm gì mà đã lâu không gặp."
Hứa Bảo Như cười ha ha, nói: "Tớ chỉ nói lời khách sáo thôi mà."
Tần Phong cười, nói: "Đúng rồi, thứ bảy tuần này ăn cơm đó, đừng quên."
Hứa Bảo Như cười gật đầu, nói: "Yên tâm đi, không quên đâu."
Khi cô nói chuyện, vẫn nhìn Thẩm Độ theo bản năng.
Nhưng Thẩm Độ không nhìn cô nữa, đi thẳng xuống lầu.
Tần Phong phải đuổi theo nhóm Thẩm Độ, nói với Hứa Bảo Như: "Được rồi, vậy thứ bảy tớ gọi điện thoại cho cậu. Tớ đi xuống trước đây."
"Được."
__
Hứa Bảo Như ghi nhớ ngày sinh nhật của Tần Phong, buổi trưa thứ bảy sau khi kết thúc lớp học thêm bên ngoài, cô đến trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho Tần Phong.
Nhưng thật ra thì cô không biết Tần Phong thích gì, lựa chọn trong trung tâm thương mại nửa ngày trời, cuối cùng nhìn trúng một chiếc bút máy màu đen rất đẹp.
Cô nghĩ Tần Phong học ban tự nhiên, chắc chắn học tập rất tốt, tặng đồ liên quan đến học tập hẳn sẽ không sai. Vì vậy mua luôn chiếc bút máy đó.
Bản thân cây bút máy đã có một chiếc hộp đựng tinh xảo, sau khi mua xong, cô lại nhờ nhân viên bán hàng gói quà giúp, quẹt thẻ trả tiền rồi xách quà tặng về nhà.
Lúc về đến nhà, mẹ Hứa đang chuẩn bị cơm trưa ở trong phòng bếp, đi ra từ bên trong, thấy trong tay con gái xách một chiếc túi giấy màu xanh đen đẹp mắt, hỏi: "Đây là gì vậy?"
Hứa Bảo Như đứng ở huyền quan, vừa thay giày vừa nói: "Mua quà sinh nhật cho bạn học ạ."
Mẹ Hứa cầm lấy quà tặng trong tay giúp con gái, mang đến đặt ở trên tủ cạnh ghế sofa, tò mò hỏi: "Sinh nhật của bạn nào thế?"
Hứa Bảo Như nói: "Mẹ không quen đâu ạ."
Cô thay dép, sau đó đi đến ghế sofa, đứng trước bàn trà, cầm một miếng bánh quy xoắn cho vào miệng.
Mẹ Hứa quay đầu lại thấy con gái đứng trước bàn trà ăn gì đó, cười nói: "Đói không con? Đi học có mệt không?"
Hứa Bảo Như nói: "Dĩ nhiên là mệt rồi ạ, toán quá khó."
Mẹ Hứa cười, nói: "Ai bảo con từ nhỏ không tạo nền tảng tốt chứ."
Hứa Bảo Như than thở, cô ngồi xổm có hơi khó chịu, dứt khoát ngồi xuống đất, vừa ăn bánh quy, vừa nói chuyện với mẹ: "Đúng rồi mẹ, hôm nay con đến ăn sinh nhật của bạn, buổi tối sẽ không ăn cơm trong nhà ạ."
Mẹ Hứa ngồi bên ghế sofa, vừa gọt trái cây cho con gái, vừa nói: "Được, nhưng đừng chơi quá trễ, về sớm chút."
"Con biết rồi ạ."
__
Buổi trưa ăn cơm xong, Hứa Bảo Như liền trở về phòng ngủ trưa.
Ngủ một giấc đến hơn ba giờ chiều, lại nằm trên giường không muốn xuống, dứt khoát cuộn mình trong chăn chơi điện thoại một hồi.
Thời tiết từ từ chuyển lạnh, làm ổ trong chăn thoải mái khỏi phải nói.
Lúc sắp đến bốn giờ, Tần Phong gửi Wechat đến, [Bảo Như, sáu giờ tối, ở tiệm cơn Vân Thành.]
Hứa Bảo Như không quen thuộc thành phố S lắm, trong lúc nhất thời lại không biết tiệm cơm Vân Thành là ở chỗ nào, hỏi theo bản năng: [Chỗ nào vậy?]
Tần Phong: [Ở bên đường Hồ Dương đó. Không sao, nếu cậu không biết đường, một hồi đi cùng Thẩm Độ đi, cậu ấy có nhà mà.]
Hứa Bảo Như: [..... Thẩm Độ sẽ chê tớ phiền.]
Tần Phong ở đầu bên kia nói như đinh đóng cột: [Sẽ không đâu!]
Hứa Bảo Như: "...."
Hứa Bảo Như cảm thấy quả thật Tần Phong đã quá đề cao cô rồi, rõ ràng Thẩm Độ cũng cảm thấy cô rất phiền.
Cô vốn định sẽ tự đón xe đến đó, kết quả trong chốc lát sau, Tần Phong lại gửi tin nhắn đến, nói: [Tớ nói với Thẩm Độ rồi, một hồi cậu qua tìm cậu ấy là được.]
Hứa Bảo Như: "...."
Mặc dù cảm thấy có lẽ Thẩm Độ không muốn đi cùng cô, nhưng chuyện đã nói đến nước này, Hứa Bảo Như vẫn không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi sang nhà bên cạnh tìm Thẩm Độ.
Cô lại nằm trên giường thêm một lúc, đến bốn giờ rưỡi, cuối cùng cũng chịu bò dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vì sáu giờ mới bắt đầu, cô cũng không quá gấp, từ từ sửa soạn xong, lúc hơn năm giờ, xách theo quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Tần Phong, đi ra ngoài sang nhà bên tìm Thẩm Độ.
Cô đi đến bên ngoài sân nhà Thẩm Độ, giơ tay lên đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, kết quả phát hiện cửa vào sân đang mở.
Cô đoán chắc là Thẩm Độ lười ra mở cửa cho mình, nên trực tiếp mở cửa sẵn luôn.
Cô không nhấn chuông cửa nữa, đẩy cửa ra, đi thẳng vào bên trong.
Đi qua vườn hoa, đến trước cửa nhà Thẩm Độ, lúc này cô mới giơ tay lên nhấn chuông cửa.
Đợi một lúc, bên trong có tiếng bước chân truyền ra.
Thẩm Độ từ bên trong mở cửa ra, Hứa Bảo Như đã không gặp Thẩm Độ hai ngày rồi, vừa nhìn thấy Thẩm Độ, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Thật sự xin lỗi, lại phải làm phiền cậu nữa rồi."
Thẩm Độ nhìn cô, bình thản nói: "Vào đi."
Cậu dứt lời, mở rộng cửa, mình thì xoay người đi vào trong trước.
Hứa Bảo Như đi vào cửa và thay giày, cô nhìn ngắm bốn phía, hỏi: "Dì đâu rồi?"
Thẩm Độ vừa đi lên lầu, vừa trả lời cô, "Không có ở nhà."
Lại nói tiếp: "Chờ tôi một lúc."
Hứa Bảo Như nhìn bóng lưng Thẩm Độ, cười tít mắt, "Được. Không gấp đâu."
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ đi lên lầu, mới xách theo quà tặng trong tay, đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Cô nhàn rỗi quá nên có hơi chán, thấy trên bàn trà có một mô hình xe hơi, bên cạnh còn có hộp điều khiển xe từ xa.
Cô to mò, ngồi xổm trước bàn trà xem thử. Giơ tay lên đụng đụng vào mô hình xe, khóe miệng vô thức cong lên. Đột nhiên cô có cảm giác Thẩm Độ không hề lạnh lùng như vậy —- hóa ra cũng sẽ thích những món đồ mà nam sinh cùng lứa tuổi thích.
Lúc thẩm Độ xuống lầu, chỉ thấy Hứa Bảo Như đứng trước bàn trà, đang chơi mô hình xe hơi của anh.
Trái lại thì anh không có phản ứng gì, ánh mắt nhìn đến một hộp quà đặt trên bàn trà, thuận miệng hỏi, "Cậu mua quà gì vậy?"
Hứa Bảo Như ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Độ, mỉm cười, nói rất thần bí: "Cậu đoán đi."
Thẩm Độ nhìn cô, lười trả lời lại.
Cậu đi xuống lầu, lấy điện thoại trên bàn trà, nói: "Đi thôi."
"Được." Hứa Bảo Như vội vàng đứng lên, xách theo quà tặng, đi cùng Thẩm Độ ra cửa.
Hứa Bảo Như vốn nghĩ rằng tiệm cơm Vân Thành sẽ cách nhà cậu không quá xa, ai ngờ đón xe đi đến đó, lại mất gần một giờ.
Thời điểm họ đến đó, đã hơn sáu giờ.
Trong tiệm được bài trí rất cổ kính, bàn ghế