Ngày cuối tuần đầu tiên sau khi tựu trường kết thúc rất nhanh.
Ngày hôm sau trở lại trường, rõ ràng mọi người vẫn còn hội chứng sau kì nghỉ, vừa vào tiết học thứ nhất một hồi, trong phòng đã có phần lớn các bạn nằm bò ra bàn trong chớp mắt.
Tối hôm qua Hứa Bảo Như ngủ quá muộn, sáng sớm hôm nay thiếu chút nữa đã không thức dậy nổi, lúc này đang mệt mỏi muốn chết, uể oải gục xuống bàn.
Tà tâm của Hà Minh Việt vẫn không chết, ngồi phía sau dùng bút đâm nhẹ vào lưng Hứa Bảo Như, gọi cô, "Bảo Như."
Hứa Bảo Như đặt cằm trên mu hai bàn tay đang đan lại với nhau, mệt đến mức đôi mắt cũng không mở ra nổi, tức giận nói: "Làm gì."
Hà Minh Việt nói: "Cậu nhích đến đây chút đi."
Hứa Bảo Như thật sự bất đắc dĩ, thật lâu sau, mới quay đầu nhìn về phía Hà Minh Việt.
Hà Minh Việt nói: "Chiều nay lớp chúng ta có một trận đấu, cậu nhớ sang đó xem nha."
Hà Minh Việt vừa nói câu này ra, tất cả nam sinh ngồi hàng sau đều ồn ào cười to lên.
Dương Húc ngồi cùng bàn với Hà Minh Việt cũng sáp đến gần, cười nói: "Đúng đó. Bảo Như, cậu nhớ đến xem nha, anh Việt của bọn tớ chơi bóng rất giỏi. Nếu cậu mà đến xem, nói không chừng cậu ấy còn có thể phát huy vượt xa bình thường nữa."
Hà Minh Việt đạp một cước vào Dương Húc bên dưới gầm bàn, tỏ ý bảo cậu ta im miệng.
Hứa Bảo Như không có hứng thú gì với trận đấu bóng rổ. Suy nghĩ một hồi, nói: "Đến lúc đó rồi tính."
"Còn đến lúc đó mới tính gì nữa, nhất định phải đến đó."
Hứa Bảo Như không để chuyện này trong lòng, hai tiết học trôi qua, quay đầu đã quên.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn của trường học xong, cô chuẩn bị trở về phòng học ngủ một giấc.
Ai biết được khi trở lại phòng học, phát hiện trong phòng học chỉ còn thưa thớt vài người đang đọc sách.
Cô vừa vặn mở nắp bình để uống nước, vừa nhìn bốn phía và cảm thấy kì lạ, "Sao hôm nay ít người quá vậy."
Trương Dĩnh đang đứng trước rót nước, nói: "Đều đi xem trận đấu bóng rổ rồi. Hình như hôm nay bên lớp một cũng có một trận đấu đó."
Hứa Bảo Như nghe nói lớp một cũng có trận đấu bóng rổ, tò mò hỏi: "Thẩm Độ có chơi không?"
Trương Dĩnh nói: "Có chứ. Đoán chừng là nữ sinh toàn trường đều đến đó xem cậu ta rồi."
Hứa Bảo Như vốn chẳng có hứng thú gì với trận đấu bóng rổ này, nhưng nghe bảo Thẩm Độ cũng ở đó, nhất thời lại có hứng thú.
Cô vặn nắp và cất bình nước xong, hào hứng nhảy ra khỏi bàn của mình, khoác cánh tay của Trương Dĩnh, nói: "Chúng ta cũng đi xem nha!"
Trương Dĩnh cười nói: "Cậu cũng muốn đến xem Thẩm Độ à?"
Hứa Bảo Như cười nói: "Có ai mà không thích anh đẹp trai chứ."
Hai người tay trong tay, vừa nói vừa cười đi đến bãi tập.
Không đi không biết, vừa đến sân bóng rổ, mới phát hiện ở đây thật sự rất tập nập người xem.
Tiếng cổ vũ vang lên không dứt bên tai, tiếng hô gì cũng đều có, còn có gọi tên Thẩm Độ.
Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh đến trễ, thật lâu sau mới chen về phía trước được.
Trên sân bóng rổ rộng lớn, hai đội đang làm chuẩn bị trước khi thi đấu.
Dương Húc đang oán trách, nói: "Quá con mẹ nó xui xẻo, trận đầu tiên đã rút đấu với lớp một rồi."
Lớp một có Thẩm Độ, dường như lớp khác không có cơ hội thắng.
Hà Minh Việt nói: "Sợ gì mà sợ, tên Thẩm Độ đó cũng không phải là thần, làm sao mà lần nào cũng thắng được."
Cậu ta đang nói, quay đầu lập tức nhìn thấy Hứa Bảo Như trong đám người.
Trái lại thì cậu ta cũng không phải cố ý tìm kiếm, đại khái là Hứa Bảo Như rất xinh đẹp, đứng trong đám người, vừa nhìn đã có thể thấy ngay.
Tinh thần của Hà Minh Việt càng hăng hơn, cười lên, gào to tiếng, "Bảo Như!"
Tiếng gọi "Bảo Như" của Hà Minh Việt quá lớn, khiến tất cả mọi người trên sân bóng rổ trong lúc nhất thời đều nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như bị vô số cặp mắt nhìn kĩ trong chớp mắt, lúng túng đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Ngay cả Thẩm Độ lúc nghe thấy tên Hứa Bảo Như, cũng ngước mắt lên, nhìn về phía đám người.
Rõ ràng tất cả mọi người đều mặc áo sơ mi trắng của bộ đồng phục học sinh, váy xếp ly màu xanh đen. Nhưng Hứa Bảo Như đứng trong đám người, lại xinh xắn đến độ khiến mọi người đều nhìn thấy ngay.
Một nam sinh bên cạnh Thẩm Độ khi thấy Hứa Bảo Như, trong mắt cũng thoáng qua sự kinh ngạc, nói: "Người đẹp kia là ai vậy? Sao trước kia chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
Một nam sinh nói: "Hình như ở lớp ba đó, vừa mới chuyển đến từ học kì này."
Tần Phong hừ một tiếng, nói đầy tiếc nuối: "Một cô gái xinh như vậy, sao lại không phân đến lớp chúng ta chứ."
Cậu ta nhìn về phía Hứa Bảo Như ở nơi xa, bỗng nhiên nâng cùi chỗ đụng nhẹ lên bả vai của Thẩm Độ, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Trong tay Thẩm Độ đang cầm bút và tài liệu, cúi đầu viết tình hình đối thủ của trận đấu này.
Mới đầu anh không để ý đến Tần Phong, viết xong phiếu tình hình giao cho trọng tàu, mới quay đầu nhìn về hướng Hứa Bảo Như.
Tần Phong hỏi: